Bế tắc sau khi chia tay bạn gái, em phải làm sao để vượt qua?
Chuyện tình cảm của em với người ấy cũng cách đây gần 5 năm. Em sinh năm 93 còn cô ấy năm 97. Qua một người bạn của em, em quen cô ấy. Lúc đầu mới làm quen, em thấy cô ấy rất chảnh. Cô ấy xinh đẹp, là hoa khôi của trường trong khi bản thân em cũng rất đẹp trai, gia đình rất giàu có. Lúc làm quen cô ấy, em dặn bạn không nói hoàn cảnh gia đình em mà để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Sau lần làm quen đó cô ấy nói rằng bản thân đã có người yêu rồi. Sinh nhật cô ấy em có nhờ bạn tặng món quà và nhận được sự hồi đáp từ phía người đó. Lúc đó em cũng chỉ ậm ừ và không muốn nói đến vấn đề này. Rồi đến sinh nhật em, cô ấy tặng quà và tỏ ra rất quan tâm đến em nhưng lúc đó em đang theo đuổi một cô gái khác nên em cũng không muốn động chạm đến mối quan hệ với cô ấy. Rồi đến ngày cưới của chị gái em, em gặp lại cô ấy. Hai em đi chơi cùng nhau, nảy sinh tình cảm trở lại và là người yêu của nhau. Lúc đó, cô ấy thể hiện tình cảm với em, muốn công khai mối quan hệ nhưng em không làm vậy. Em né tránh, bỏ mặc cô ấy đi một mình vì em chưa xác định mối quan hệ lâu dài. Tình cảm của các em cũng phát triển và có sự xác định cho tương lai. Nhưng sự cố xảy ra vào ngày 14/2 khi cô ấy nhờ người mang quà đến cho em đã khiến tình cảm của các em có sự rạn nứt, bản thân em đã chủ động nói lời chia tay với người đó. Lý do em đưa ra là cô ấy không chiều em. Sau khi chia tay người đó, chính bản thân em là người muốn hàn gắn lại. Em thường xuyên nhắn tin cho cô ấy, tìm mọi cách để chinh phục và người đó cũng để thời gian thử thách em. Trong khi đó, cô ấy cũng có người mới. Trong lòng em lúc nào cũng thấy khó chịu, ghen tuông khi người bên cạnh cô ấy không phải là em. Lúc em muốn bỏ cuộc thì người đó đã mang hi vọng cho em, lựa chọn em làm người yêu. Thời gian các em yêu nhau, em có đòi hỏi cô ấy chuyện vượt quá giới hạn nhưng người đó không đồng ý với lý do chưa sẵn sàng, không muốn bị ép buộc. Tình cảm của em với cô ấy cũng diễn ra êm đềm, chúng em cũng tìm cách vun đắp mối quan hệ này, cũng hướng đến những điều tốt đẹp trong tương lai. Nhưng rồi, chuyện tình cảm của em với cô ấy cũng xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, việc thông cảm và thấu hiểu nhau không nhiều nên cuối cùng lựa chọn sự ra đi. Bản thân cô ấy hiện tại đã có người yêu mới, em cũng tìm mọi cách để xóa bỏ những gì liên quan đến người đó. Trong thời gian cô ấy yêu em không muốn công khai mối quan hệ nhưng với người mới lại có sự công khai. Hai người còn đi du lịch với nhau và em cho rằng giữa họ đã có chuyện vượt quá giới hạn với nhau. Lúc đó, em rất khó chịu bởi thơi gian yêu em lâu, cùng với những gì em dành cho cô ấy nhưng người đó lại luôn từ chối em. Hiện tại tâm lý của em rất bế tắc, em không thoát ra được những suy nghĩ tiêu cực. Em mong nhận được sự tư vấn từ chuyên gia. Em xin cảm ơn ạ.
- Dịch vụ tham vấn tâm lý trực tiếp tại Văn phòng
- Làm thế nào để chia tay mà không đau khổ?
- Có nên chia tay khi bị tổn thương trong tình yêu
Tóm tắt câu hỏi:
Chào Tư vấn An Nam!
Chuyện tình cách đây cũng gần 5 năm, lúc đấy em vừa đổ vỡ mối tình đầu. Em sinh năm 93 còn cô ấy sn 97. Cô ấy từ Thanh Hóa lên trên Hà Nội học đại học ở trọ gần trường còn em là nhà gần trường cô ấy cũng như chỗ cô ấy trọ. Từ năm 1 cô ấy lên đây, em và cô ấy quen nhau qua bạn của em cùng trường cô ấy giới thiệu. Cô ấy rất xinh đẹp, là hoa khôi trường đó còn em ngoại hình được tất cả các cô gái khen là đẹp trai. Gia đình cũng thuộc hàng gia thế top đầu trên địa bàn cô ấy theo học. Tất cả mọi người đều biết gia đình em. Lần đầu tiên em add fb cô ấy và xin làm quen (đã được bạn em giới thiệu là em xin làm quen) thì thái độ cô ấy rất chảnh, mặc dù được bạn em bơm là cứ quen với anh ấy đi, sẽ thích đấy (bạn em không kể là gia thế nhà em như nào vì em dặn với bạn là không được kể để tự nhiên). Nhưng chỉ sau vài câu hỏi xã giao cô ấy bảo luôn là: “Em có người yêu rồi anh nhé” xong không nói gì nữa thực tế thì bạn em bảo nó kén chọn chưa có đâu, ế lòi mồm ra mặc dù được rất nhiều người theo đuổi). Nghe khá hụt hẫng nhưng em chỉ nhắn tin lại là: “ừ, nhưng mà anh nghĩ anh là người tốt nhất với em vì nhà anh khá là nổi trên địa bàn này đấy”. (gia đình em rất giàu có nhưng fb em không bao giờ khoe khoang cái gì cả, fb rất bình thường như mọi người không có đi ô tô tiền tỷ, ở biệt thự, bể bơi, sang chảnh…). Cô ấy có rep lại và khá tò mò về gia đình em nhưng lúc đấy em chỉ bảo là: “anh chém vậy thôi, không có gì đâu”. Xong em nghĩ tốt nhất không nên nói nữa.
Một tuần sau buổi nói chuyện đấy là ngày 26-8 là sinh nhật cô ấy, em đã nhờ bạn em gửi tặng quà hộ em là đôi khuyên tai bằng vàng. Cô ấy có nhận và rất bất ngờ vì món quà khá là đắt. Trong suy nghĩ của em lúc đấy cũng không muốn tán nữa vì ngay từ đoạn nói chuyện em đã nghĩ cô ấy cũng khá là kén chọn người có kinh tế, em tặng cô ấy chỉ là cho cô ấy biết rằng món quà đấy vài triệu bạc với em chả là gì cả. Cô có cảm ơn và cũng nói chuyện xã giao vài câu trên fb và muốn cảm ơn em trực tiếp, em cũng đồng ý. Hôm hẹn gặp đi cùng đứa bạn em giới thiệu. Cả 2 có nói chuyện vài câu xong đi về. Đứa bạn em giới thiệu là con gái về kể với em là: “Nó khen mày đẹp trai đấy”. Em chỉ ừ cho qua và cũng không nhắn tin, nói chuyện gì nữa vì cũng mất quan điểm từ đầu.
Bẵng đi 2 tháng, thì tới sinh nhật em là 7 /11. Em có thói quen là đến sinh nhật sẽ khóa fb trong 3 ngày liên tiếp vì em không muốn bị spam lên fb mình là sinh nhật vui vẻ. Không 1 ai biết ngoài người thân gia đình. Rất bất ngờ em nhận đc món quà từ cô ấy gửi qua bạn em giới thiệu. Em có hỏi lý do sao lại biết sinh nhật anh thì nhận đc câu trả lời là: “Em theo dõi fb anh từ lâu đợi đến ngày này lâu lắm rồi”. Nghe thích thật đấy, lúc đấy em cũng nghĩ là họ cũng để ý mình từng chút vậy à. Có người quan tâm mình cũng thích nhưng lúc đấy em đang theo đuổi 1 cô gái khác (1 tháng sau cô gái em theo đuổi từ chối em) nên em cũng cảm ơn xong là thôi, không động chạm đến nhau nữa.
15 -16 /1 năm sau là lúc chị em ăn hỏi và cưới trong 2 ngày. Vì là nhà gái nên nhờ bạn em tìm cho đội đỡ cháp. Và cô ấy có ngoại hình đẹp nên bạn em đã nhờ. Đám cưới của chị em thuộc hàng khủng nhất trên địa bàn từ trước đến nay. Lúc đấy em và cô ấy gặp lại. Cả 2 khá là bối rối vì không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Lúc này em vừa tán hụt nên nhìn thấy cô ấy và nhớ lại lúc sinh nhật mình cô ấy có làm em bất ngờ nên em ngỏ lời muốn đi chơi thì cô ấy đồng ý. Tối hôm đấy, em và cô đi vi vu 1 vài con phố Hà Nội. Lúc này em cũng không biết cô ấy có người yêu chưa nên hỏi vu vơ là: “Đi như này không sợ bạn nào bắt gặp à”? “Em làm gì có ai mà bắt gặp”. “Thật à, thế mình đi cùng nhau như này thì gọi nhau như nào”. “Là người yêu chứ là gì nữa”. Lúc đấy rất bất ngờ vì cô ấy tự nhận luôn là người yêu, mới gặp lại có 1 ngày rủ đi mà nhận luôn là người yêu. Em cũng hỏi lại: “người yêu luôn cơ”. Thì cô ấy ôm em và nói: “Em không nghĩ là sẽ gặp lại được anh”. Lúc đấy em cũng nhận luôn. Không ngờ là nhanh đến vậy.
Hôm sau trong đám cưới chị em, khi nhà gái đến đón dâu thì bọn em có đi cùng nhau đến nhà trai. Trên đường đi bộ vào nhà trai cô ấy ôm tay em. Em khá là ngại vì em không muốn mọi người biết. Em có hỏi là sao lại ôm như vậy thì cô ấy bảo: “Em muốn tất cả mọi người biết em là người yêu của anh”. Em ậm ừ không nói gì vì em không muốn gia đình mình biết em quen cô ấy. (Bố mẹ em không đồng ý cho em quen cô ấy). Em lảng đi rồi bỏ cô ấy lại rồi phi lên trước. Biết sẽ gây cho cô ấy hụt hẫng nhưng lúc đấy em không muốn người ta nhìn vào đồn đoán nên em làm vậy cũng là do em chưa xác định mối quan hệ lâu dài.
Sau đám cưới của chị em, bọn em hẹn hò rất yên ấm, đi cùng nhau, ăn cùng nhau, cười nói nghe chung 1 bài hát…..Mỗi lần em rúc đầu vào người cô ấy, cô ấy ôm em vào lòng và nói: “như là bố trẻ con nghe con đạp ý”. Lần nào cũng vậy, em nhìn mặt cô ấy rất hạnh phúc em cũng mong như vậy. Trong khi yêu em cũng đòi hỏi chuyện đấy thỉnh thoảng thì cô ấy đều bảo em chưa sẵn sàng. Em cũng không ép buộc hoặc lấy lý do là em chưa yêu anh hay chưa tin tưởng anh, em chỉ nói là “ừ, anh cũng không ép buộc. Cô ấy cùng nhiều khi nói với em là khá tự ti với em vì gia đình em như vậy còn cô ấy lại ở tỉnh lẻ sợ không có kết cục tốt đẹp. Cái này gia đình em cũng biết, cũng cấm nhưng em đã cố gắng bảo với bố mẹ là 2 đứa được tuổi 93- 97 (mẹ em khá mê tín). Lại học ở trường đại học khá có tiếng thì cũng giỏi. Bố mẹ em nghe cũng ậm ừ cũng không cấm đoán như xưa gọi là kệ, em cũng kể với cô ấy chuyện này. Cô ấy thỉnh thoảng làm đồ ăn cho em, em mang về cho bố mẹ với anh chị em ăn cùng. Tất cả ai cũng ăn và trêu đùa là có người làm cho ăn kìa. Em mang đồ cô ấy làm về là muốn xem thái độ bố mẹ như nào.
Nhưng rất lạ là trong khi yêu em cũng muốn tăng độ tin tưởng với cô ấy. Em đề nghị công khai tình yêu 2 đứa trên fb mấy lần thì lần nào cũng chỉ nhận được là em sợ chia tay thì hủy thì người ta đồn đoán, em không muốn vậy thôi. Cho đến 14-2 thì xảy ra sự cố. Hôm đấy cô ấy bảo là nay ở nhà cũng không muốn gặp. Nghe được câu đấy rất nhói vì vào ngày như vậy. Em cũng ở nhà chả đi đâu thì tầm 9h tối có 2 bạn shipper đến ship cho em socola. Em cũng đoán được là của ai rồi. Một lúc sau thì cô ấy nhắn tin là: “Có ai ship gì cho anh không?”. “Sao em lại làm thế?”. “Cái này là socola là tình yêu em dành cho anh mà em lại nhờ người khác đưa trong khi em cũng không bận gì, cứ như không phải của em vậy”. Cô ấy bật khóc và nói: “Em chỉ muốn tạo bất ngờ cho anh”. Xong 2 đứa im lặng không nói gì cả hôm đó. Hôm sau em chủ động làm lành cũng xin lỗi vì do em muốn tạo bất ngờ cho anh mới làm vậy nhưng nhìn mặt cô ấy trong sâu thẳm chắc chắn em đã làm tổn thương cô ấy ghê gớm. Mặc dù mọi thứ có vẻ trở về như cũ nhưng em cũng cảm thấy nó đã bị rạn vỡ. Sau hôm đó thì thấy cô ấy đăng ảnh vu vơ là muốn có đôi giầy mới để đi chạy. Ngay tối đấy em và cô ấy đi mua đôi giày hàng hiệu. Em xỏ chân buộc dây giầy cho cô ấy từng đôi một, thấy đôi nào đẹp em cũng bảo đi lại xem thoải mái không, cũng chọn được đôi đẹp và em thấy cô ấy có lẽ vui trở lại.
Trong tình yêu sẽ có khoảng thời gian người ta chán nhau. Đáng tiếc là bọn em không đủ hiểu nhau để vượt qua. Bọn em cứ thế xa dần cho đến khi em chủ động là người nói lời chia tay. Lý do em đưa ra là do em không chiều anh. Đó là lý do phụ thôi chứ trước hôm đấy cô ấy bảo em mình làm những gì mà anh muốn đi. Em gạt đi bảo là:” Thôi! Anh cũng không muốn làm điều có lỗi, vậy để lúc khác nhé”. Chúng em xa nhau vào cuối tháng 5- 2017, mỗi người đi tìm hạnh phúc riêng. Cô ấy là hoa khôi thì rất nhiều người theo đuổi, không khó để cô ấy có người mới. Còn em thì khá lận đận. Trong lúc chia tay thỉnh thoảng vài lần em cũng nhắn tin muốn quay lại cũng chỉ là lời từ chối vì em có người yêu rồi.Cũng mất khá thời gian để em tìm được người bên cạnh chỉ tiếc là những người đó không làm em có tình cảm nhiều như trước. Vậy là em quyết định quay về tán bằng được cô ấy cũng chỉ vì em lướt qua zalo thì nghe được bài cô ấy hát làm em không kìm đc nước mắt. Tháng 3 năm 2018 thì em bắt đầu quay lại công cuộc tán lại. Đó là khoảng thời gian hồi hộp, lo sợ xen lẫn buồn tủi của em. Những lần đầu em nhắn tin gọi điện khoảng 3 – 4 ngày/ lần thì cô ấy không nghe, không trả lời. Em nhắn tin chỉ là dòng tin nhắn: “Biết là em sẽ không trả lời nhưng kệ cứ nhắn”. “Không cần xem cũng được anh cũng chỉ nhắn tin vậy thôi. Cứ mỗi lần em gửi tin nhắn qua fb cho cô ấy là rất hồi hộp nghe tiếng tin nhắn đến là mở ra xem có phải không để rồi phải thất vọng. Em cứ vậy thì khoảng 2 tháng sau cô ấy cũng trả lời lại là: “Sao nói gì nhiều thế, nói mãi không chán à, làm phiền quá đấy”. “Anh cũng không biết nữa nhưng giờ an chỉ biết làm vậy”. Cô ấy quay sang trách móc em rất nhiều nào là: “ Hồi xưa đòi hỏi muốn chuyện kia”, “Sao lại bỏ rơi cô ấy”. “Tình cảm không còn thì đừng có níu kéo, em có người mới rồi”, “phụ tình thì còn muốn gì nữa”… “không hợp nhau thì cố làm gì”. “Quen chỉ chơi bời thì để làm gì… cô ấy mắng chửi em không ra gì em chấp nhận nghe cô ấy nói rất nhiều rất nhiều. Suốt gần 3 tháng sau khoảng 3 ngày 1 lần em chỉ nghe được cô ấy nói vậy. Nhưng em cũng có chút hy vọng là cô ấy trả lời lại vì suy nghĩ của em là còn trả lời là còn cơ hội, và đặc biệt cô ấy nhắc đi lại rất nhiều lần về gia đình em thì không chấp nhận cô ấy còn về phía em thì 14-2 em lại đối xử với cô ấy như vậy làm cô ấy buồn lắm.
Đến tháng 7- 2018 thì em và cô ấy cũng đã không còn nói trách móc như trước nhưng cũng chỉ nhận được tin nhắn từ cô ấy khoảng 2-3 ngày 1 lần nhưng số lượng nhiều hơn. Cuộc nói chuyện vẫn là xoay quanh sao em lại bỏ cô ấy. Em lần này không còn nhắn những câu vô nghĩa nữa mà em kể lại lần đầu mình yêu nhau như nào. Em để ý cô ấy từng chút 1 như nào. Ra sao. Đến cả cô ấy cũng không nhớ nhiều những chi tiết nhỏ nhặt như là em buộc dây giày cho cô ấy, cõng cô ấy khi trời mưa, hạnh phúc 2 đứa vẽ về đứa con đẹp giống bố mẹ như nào…. Gia đình em không cấm cản ra sao, em mang đồ cô ấy về để xem thái độ bố mẹ như nào, em kể hết với cô ấy… Sau khoảng gần tháng thì cô ấy nhắn lại cho em là nên nói chuyện nhiều hơn vì trước đó em nhắn tin 2 ngày 1 lần. Nghe được vậy em nghĩ mình cũng có cơ hội để có thể bên nhau 1 lần nữa. Trong khoảng thời gian em bắt đầu nhắn tin lại đến khi cô ấy bảo em nhắn tin nhiều hơn trước thì cô ấy vẫn đang có người hiện tại. Cứ nghĩ đến 2 người đó bên nhau em không thở được nhưng em không thể nói với cô ấy vì hiện tại em chỉ là người thứ 3. Mọi chuyện cứ vậy thì em không thể chịu được nữa, cứ nghĩ đến lúc cô ấy vui cười bên người kia không phải em thì em rất đau, cho đến khi đến giới hạn thì em bảo với cô ấy là: “Anh xin lỗi, anh không thể chịu được em cười nói với ai không phải là anh”. “Anh sao vậy, anh cố gắng đến như vậy mà lại bỏ giữa chừng à”. “Cứ nghĩ đến cảnh người bên cạnh em được ở bên em trong khi anh chỉ là người xen ngang không được ở bên em thì anh nghĩ mình nên dừng lại”. “Vậy thôi anh mệt rồi em cũng không ép, cái này là ở anh”.
Em dừng lại nhưng con tim nó không nghe lời, chỉ được có 5 ngày là em không thể điều khiển được nữa, em nhắn tin với cô ấy bảo là: “Anh cố gắng lắm cũng chỉ chịu được có từng đấy ngày, giờ em quyết định đi: “Anh hay là người bên em bây giờ”? “Vậy còn người hiện tại thì sao”? “Cái này là em quyết định chứ không phải anh”. Lúc đấy em cũng xác định là cô ấy sẽ chọn người hiện tại nhưng em vẫn chày cối hỏi như vậy. Cô ấy bảo là để suy nghĩ. Hai ngày sau cô ấy hẹn gặp em và nói với em là: “Chắc em sẽ đi học thêm tiếng trung (gia đình em thì giao dịch với trung quốc khá nhiều), em chọn tương lai, người mang lại tương lai cho em”.
Nghe đến đây em nghĩ là cô ấy chọn em nhưng không nói rõ là ai chỉ làm em thêm căng thẳng hồi hộp mong chờ. Sau hôm đó em có nhắn tin gọi điện cho cô ấy 1 lần rồi 2 lần rồi cuối cùng là 3 lần chỉ là tiếng im lặng. Lúc đấy em cũng biết là mình là người thua cuộc rồi. 3 ngày sau em không thể làm được gì, trách cô ấy gieo cho người khác niềm hy vọng như vậy rồi cuối cùng lại bóp nát nó. Em như người mất hồn 3 ngày đấy thì hôm sau cô ấy gọi lại cho em bảo là đến đón cô ấy. Chẳng phải nói em phóng tốc độ bàn thờ đến bên cô ấy. Cái em nhận được chính là cô ấy đồng ý quay lại bên em lần nữa, cả 2 cùng cố gắng tạo nên điều mà cả 2 đã từng vẽ nên giấc mơ. Cứ như là em đang sống trong hạnh phúc vậy.
Chỉ tiếc là niềm hạnh phúc chả kéo dài được lâu. Trong lúc lần 2 bọn em quay lại. Gia đình em cũng biết nhưng lần này cũng chả nói gì, chả cấm chả cản. Còn em ra sức vun vén chăm sóc cô ấy hơn ngày xưa. Em biết hồi xưa em làm cô ấy đau đớn như nào thì em cố gắng từng chút 1 hơn xưa, em và cô ấy vẫn nghe chung bài hát, vẫn ước mơ về đứa trẻ đẹp giống bố mẹ thì chỉ có hoa hậu. Bọn em đi đâu cũng có nhau thì ai cũng nhìn bọn em bảo là gia đình trẻ thích thật đấy, em và cô ấy nghe mọi người bảo vậy đều rất hạnh phúc, vẫn đi lại những nơi hồi xưa, vẫn nấu cho em ăn những món cô ấy tự làm, em vẫn tinh ý nhận ra cô ấy cần gì, muốn gì, không cần cô ấy phải nói em cũng đoán được. Nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn nhắc về cái hôm 14-2 mà em gây ra cho cô ấy. Và gia đình em sẽ ngăn cấm. Em đã nói với cô ấy hiện tại bố mẹ em không còn nói gì nữa vì cô ấy vừa được tuổi lại có học giúp được em về sau. Còn về 14-2 là do mình chưa hiểu nhau vì em muốn tạo bất ngờ cho anh trong khi anh lại muốn nhận được từ chính tay người mình yêu chứ không phải nhờ người ngoài. Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy và nhiều khi em cũng đòi hỏi thì cô ấy bảo là “lại muốn như hồi xưa à”, nghe xong em không đòi nữa mà chỉ biết ôm cô ấy vào người. Cô ấy nói với em là cô vẫn chưa có ai động vào cô ấy cả, tất cả vẫn còn nguyên. Nhưng mà em không kìm được mình, khá nhiều lần em hành động hơi quá khiến cô ấy khóc.
26-8 là sinh nhật cô ấy, lần này em tổ chức rất to. Nhưng mà vào ngày 25. Ngày hôm sau 26 là sinh nhật chính thức em muốn cùng cô ấy đi lần đầu tiên gặp nhau thì rất bất ngờ em nhận đc lời từ cô ấy là: “tối em có hẹn với bạn rồi” “cho anh đi cùng được không”? “Không được anh”. “Bạn gì mà quan trọng hơn cả người yêu?” Đó là câu hỏi của em trong đầu nhưng em không muốn phá vỡ tình hình hiện tại vì em sợ cô ấy sẽ đi mất nên không hỏi nhưng mà thái độ em rất cáu gắt với cô ấy, cô ấy cũng biết không nói gì. Tầm 9h đêm thì em có qua và gọi em gái cô ấy xuống nhận hộ quà em tặng (sinh nhật cô ấy em gái cũng về ở cùng hôm đấy) thì cô ấy đi xuống, cả 2 nhìn nhau chả ai nói câu nào. Em mới hỏi: “Sao em bảo có hẹn với bạn mà?” “Em và bạn em gặp xong rồi”. Em rất cay vì bạn gì mà quan trọng hơn cả em lại còn chỉ gặp có 1 chút rồi về? Lại còn không cho em gặp? Nếu mà đi cả nhóm bạn đi cùng nhau thì cả tối mới về ấy chứ. Nghĩ vậy em không kìm được nữa em mới nói: “ Bạn gì mà quan trọng hơn cả anh” thì cô ấy bật khóc và nói: “Anh không tin em à”. Em chỉ biết ôm cô ấy và dỗ dành, xin lỗi vì nghi ngờ không đâu.
Sau hôm đấy dự định của em với cô ấy còn nhiều hơn để cả 2 càng gần nhau nữa. Em bàn với cô ấy là 2-9 này để em đưa cô ấy về nhà ra mắt gia đình và cuối năm nay thì mình cũng nên có kết thúc tốt đẹp thì cô ấy bảo là hôm đấy gia đình em bận đi du lịch thì thôi để dời lại tết âm lịch cũng được. Em nói rất nhiều với cô ấy về vấn đề là ra mắt gia đình cô ấy để thể hiện chân thành nhất với cô ấy nhưng nhận được chỉ là cái bàn lùi, còn tương lai em cũng nói với cô ấy là: “Sau tết âm lịch em coi như học xong rồi thì anh sẽ bảo bố mẹ anh để em về đây làm quen công việc. Về sau mình cùng nhau quản lý công ty này”. Bọn em vẫn duy trì quan hệ như vậy nhưng em nhận ra 1 điều là cô ấy không còn như trước, không còn nói chuyện nhiều, không còn chia sẻ, không còn đi cùng nhau nhiều. Em yêu cô ấy rất nhiều nên chỉ 1 thay đổi nhỏ từ cô ấy em cũng nhận ra nhưng em không nói với cô ấy. Cho đến 20-10 mối quan hệ có vẻ sẽ chấm dứt em đã đoán được nhưng em vẫn cố hàn gắn. “17 này rảnh không, mình đi lại chỗ hồi xưa nhé”? “Em ở lại trên trường rồi”. “18, 19 thì sao chẳng lẽ bận đến vậy cơ à”? “18, 19 bố mẹ em lên em phải ờ với bố mẹ”. “20 thì sao”? “20 thì em đi với bạn rồi”.
Nghe vậy em biết là mối quan hệ này đã chấm dứt rồi, em đành im lặng rồi đến ngày 22 thì em vào fb cô ấy thấy để lại dòng chữ: “Con gái khi chưa gặp được người mình muốn thì phải sống như công chúa”. Em biết vậy nhắn tin: “Em nói đi, mối quan hệ này em muốn chấm dứt phải không”? “Chắc là mình phải dừng lại thôi anh ạ vì em cảm thấy không thể tiếp tục được nữa”. “Không cho anh được 1 lý do nào à”? “Vì em cần tìm người xứng đáng hơn”. Nghe xong câu vậy em khóc cay đắng, tình cảm em dành cho cô ấy bằng thật, tất cả những gì em và cô ấy cùng cố gắng là thật vậy mà cô ấy nói 1 câu là “tìm người khác xứng đáng hơn” dễ dàng vậy sao. Chỉ 1 câu nói vậy mà khiến em sụp đổ tất cả. Chấm dứt thật rồi nhưng em vẫn không thể nói 1 câu nặng lời nào với cô ấy. Em rất cố gắng bình yên để nói là: “Vậy thì cho anh gặp lần cuối đi vì mình cũng nên gặp 1 lần để nói những gì nói nốt. Cũng như làm tròn trách nhiệm của anh”. 24-10- 2018 bọn em gặp nhau lần cuối. Em và cô ấy đi cùng ra chỗ bọn em hay đi nhất. Đến nơi em tặng cô ấy quà 20- 10 mà em không thể đưa vào dịp 20-10. Em cũng không cầu xin gì là quay lại đi hay là cho anh 1 cơ hội nữa vì em biết chính em tự đánh mất cơ hội lần 2 rồi thì còn gì còn lần nào nữa, bọn em đứng 1 lúc thì em có nói là: “Có 1 câu này anh muốn nói với em từ trước đến giờ câu này là anh chưa bao giờ nói”. “Anh nói đi”. “Em là người anh tìm kiếm bấy lâu nay, anh không muốn mọi thứ diễn ra như này”. Nói xong câu vậy em quay đi vì nước mắt em rơi rất nhiều cô ấy cũng không nói gì thì 1 lúc sau cô ấy bảo là: “Mình về thôi anh”. Trên đường về em chỉ biết là em nói với cô ấy nhớ tìm người tốt hơn anh, nhớ ăn nhiều vào nhé vì cô ấy rất gầy. Em để ý cô ấy cũng khóc khá nhiều nhưng cô ấy là người chấm dứt thì em cũng không cũng không nói gì được. Sau hôm đó em vẫn chưa chấp nhận sự thật nên vẫn nhắn tin nhưng chỉ nhận được cái tin nhắn đã gửi đi nhưng chưa xem. Lâu dần em cũng ngừng lại.
Đến bây giờ là 4-8-2019 rồi nhưng mà mọi chuyện với em vẫn cứ như mới xảy ra hôm qua vậy. Cái vết thương mà em phải gánh chịu nó vẫn quặn đau hàng ngày, vẫn nhức nhối không tìm được lối thoát, vẫn biết kết thúc 1 mối quan hệ điều cần làm là xóa hết tất cả những gì còn liên quan đến người cũ đi và em đã làm vậy. Em không vào mạng xã hội, không còn lưu giữ tin nhắn, hình ảnh của cả 2 đã từng. Tất cả những gì liên quan là xóa hết. Hôm rồi 2-8-2019 em có vào fb cô ấy xem cô ấy thế nào thì thấy được cô ấy đã có người mới từ tháng 1- 5-2019 nhưng khi xem fb lướt qua 1 chút thôi thì tâm trạng em hiện tại rất tiêu cực, rất khủng khiếp tiếc nuối xen lẫn đau buồn. Nỗi oán hận trong em dâng trào cực kỳ nhiều, hiện tại nó chiếm hết tâm trí em. Khi xem fb em biết cô ấy đi du lịch với người mới 4 – 5 ngày mà chỉ có 2 người thì em nghĩ chắc các chuyên gia cũng nghĩ như em là cô ấy và người đó chắc chắn sẽ làm gì nhau, nghĩ đến chuyện tình cảm em dành cho cô ấy rất nhiều rất lâu vì cả thanh xuân của em dành cho cô ấy, trắc trở, hạnh phúc, rất nhiều cung bậc cảm xúc trải qua như vậy mà cô ấy không cho em mà trong khi cô ấy lại dễ với người kia như vậy. Người yêu hiện tai cô ấy trên fb già, chắc tầm 89- 90. Ở bắc ninh, béo lùn xấu mặt to. Khác hẳn những gì với em. Với tính cách cô ấy thì sẽ chọn cái đẹp chứ không ngờ cô ấy lại chọn người như vậy. Tiếc nuối vì người mà em đã coi là cả tương lai, em dành tất cả những gì cho cô ấy. Em coi là tương lai là tất cả mà cuối cùng không thành. Em biết trong chuyện này lỗi là ở em, do em không quan tâm cô ấy đúng cách, do em thể hiện tình cảm không tốt như mọi người để cô ấy phải buồn và khóc nhiều như vậy. Em muốn để quan hệ công khai với cô ấy trên mạng xã hội nhưng lần nào cũng từ chối vì lý do sợ mọi người biết vậy mà giờ đây cô ấy để hình ảnh với quan hệ người mới với công khai em không biết vì lý do gì? Cô ấy đã có từng yêu em nhiều như em yêu cô ấy không? Nếu có tại sao cô ấy dễ dàng buông bỏ cũng như dễ dàng nói ra câu đau đớn như vậy: “Tìm người khác xứng đáng hơn”. Câu nói này với em nó không thể phai mờ từng phút giây nào. Thâm tâm em vẫn không hề ghét bỏ cô ấy, em cũng không hề hối tiếc quãng thời gian mà em dành cho cô ấy cũng như cô ấy dành cho em. Em vẫn muốn làm lại lần nữa nhưng lần này không thể rồi vì lần này cô ấy đã vứt bỏ em và cô ấy đã nghiêm túc cũng như xác định trong mối quan hệ mới rồi đúng không chuyên gia? Trong thời gian khủng hoảng có phải cô ấy đã có mối quan hệ mới rồi hay không hay là sau khi chia tay em cô ấy mới có? Khi viết những dòng thư này, nước mắt em rơi rất nhiều. Hiện tại em đang rất bế tắc không làm sao thoát được những suy nghĩ tiêu cực ở trên, kính mong chuyên gia cho em lời khuyên để thoát khỏi tình trạng hiện tại, em xin cảm ơn!
Chuyên gia tư vấn tâm lý:
Em thân mến!
Trước tiên, cảm ơn em đã tin tưởng gửi những lời tâm sự của mình về chuyên mục Tư vấn tâm lý, tình yêu, hôn nhân gia đình của Tư Vấn An Nam. Đọc những dòng tâm sự của em, tôi hiểu được tâm trạng bế tắc của em trong lúc này. Tôi lắng nghe, chia sẻ và xin được tư vấn như sau.
Trong thư em có chia sẻ, chuyện tình cảm của em với người bạn gái bắt đầu cách đây cũng 5 năm. Cô ấy sinh năm 97 còn em năm 93. Bản thân người ấy là một cô gái tỉnh lẻ lên Hà Nội học Đại học, rất xinh đẹp, là hoa khôi của trường còn em cũng rất đẹp trai và gia đình rất giàu có. Qua một người bạn giới thiệu, em làm quen với cô ấy. Khi mới bắt đầu quen biết nhau, em nhận thấy một điều là cô ấy rất chảnh. Khi đó em cũng rất tự tin về bản thân mình cũng như hoàn cảnh gia đình và cho rằng cô ấy lựa chọn em là tốt nhất. Nhưng rồi mối quan hệ đó cũng không đi đến đâu. Vào ngày sinh nhật cô ấy, em đã tặng người đó một đôi khuyên tai bằng vàng. Cô ấy rất bất ngờ với món quà đó và có nhờ người bạn của em nhắn lời đến em nhưng lúc đó em cũng không có ý định muốn tán tỉnh người ấy nữa bởi sự kén chọn về kinh tế của bản thân họ. Em chỉ ậm ừ cho qua. Đến sinh nhật em, người ấy cũng tặng em một món quà và thể hiện rằng họ rất quan tâm đến em. Trong lòng em cũng có chút thích thú nhưng khi đó em đang theo đuổi một cô gái khác nên chuyện tình cảm của em với cô ấy cũng không có tiến triển gì hơn. Cho đến ngày cưới của chị gái em, bạn em có nhờ cô ấy đến bê trap. Khi này, em và cô ấy gặp lại nhau, tình cảm có vẻ trở lại, hai em đi chơi cùng nhau, nói chuyện và chia sẻ nhiều điều. Từ đó, em và cô ấy chính thức là người yêu của nhau. Tình cảm phát triển nhanh chóng, giữa các em thường xuyên có những cuộc đi chơi, tâm sự và cùng nhau vẽ lên viễn cảnh toort đẹp trong tương lai. Sự cố xảy ra vào ngày 14/2 khi cô ấy nói không muốn đi chơi, muốn ở nhà. Bản thân em lại muốn đi chơi vào ngày đó cho nên khi cô ấy nhờ người mang quà đến cho em đã khiến em khó chịu, hiểu lầm và nói những câu làm tổn thương người đó. Nhưng rồi em cũng nhận ra lỗi lầm của mình, biết an ủi và dỗ dành cô ấy. Thực sự thì cô ấy chỉ muốn tạo bất ngờ cho em nhưng em lại không thấu hiểu được nỗi lòng của họ nên mới dẫn đến sự tổn thương sâu sắc. Trong tình yêu sự thông cảm, thấu hiểu nhau thực sự cần thiết, quan trọng. Nó là sợi dây gắn kết hai em với nhau. Trải qua chuyện này, em cũng nhận thấy tình cảm của cô ấy không còn được như trước. Vì lẽ đó, tạo nên khoảng cách và tâm lý chán nản ở hai em. Chính khoảng lặng trong mối quan hệ của hai em đã làm cho tình cảm rạn nứt. Mọi thứ không được như trước và rồi em là người chủ động nói lời chia tay. Cô ấy mong muốn một lời giải thích rõ ràng từ phía em nhưng em đã không làm người đó được thỏa mãn. Lý do em đưa ra chỉ là cô ấy không chiều em. Lúc đó, chắc hẳn người ấy rất tổn thương.
Sau chia tay, bản thân em lại là người muốn hàn gắn tình cảm. Em thường xuyên nhắn tin cho cô ấy. Đáp trả lại tình càm trong lòng em chỉ là sự im lặng, thái độ trả lời cho có của cô ấy. Nhưng em cũng nhận thấy là cô ấy đang thử thách em. Điều này cũng là lẽ thường tình bởi em mới chia tay cô ấy rồi lại tìm cách quay lại, làm sao biết trong lòng em điều gì mới là chân thành? Lúc này, thực sự trong lòng em rấtt yêu và cần cô ấy nên mới làm vậy hay chỉ vì em còn hối tiếc cảm xúc lúc trước và chưa có được cô ấy nên mới vậy? Hay là tâm trạng mới chia tay em chưa thể quên được cô ấy? Có khi nào em suy nghĩ về việc bản thân mình ngay từ đầu đã không nghiêm túc mối quan hệ này hay chưa? Lúc cô ấy muốn công khai mọi chuyện, rõ ràng mối quan hệ thì em lại chưa muốn, đến lúc bản thân em muốn thì người đó lại chối từ? Nhưng rồi trải qua thời gian chinh phục cô ấy, khi em cảm thấy mệt mỏi, muốn buông bỏ tình cảm thì cô ấy lại có sự hồi đáp cho em. Mặc dù thời gian em theo đuổi cô ấy, người đó đã có người khác và việc họ phải lựa chọn giữa em với người kia cũng là một sự khó khăn. Cuối cùng, cô ấy cũng lựa chọn em vì đảm bảo được tương lai. Trong thời gian này, em có biết gì về mối quan hệ của cô ấy với người kia không? Hai người đã hoàn toàn chấm dứt chuyện tình cảm với nhau hay chưa? Mỗi khi các em ở bên nhau, cô ấy có thái độ như thế nào? Em có cảm nhận được tình yêu và sự chân thành của người đó hay không?
Trong thời gian em và cô ấy quay lại với nhau, người ấy thường xuyên trách móc em vì đã bỏ rơi họ, gia đình không đồng ý chuyện tình cảm cũng như sự việc xảy ra ngày 14/2. Như vậy có thể thấy trong lòng cô ấy vẫn luôn khắc khoải về những điều này. Gia đình em ban đầu có phản đối mối quan hệ nhưng qua những gì nói thì có vẻ mọi người cũng xuôi dần với lý do hai em hợp tuổi, cô ấy có ăn học, sẽ giúp đỡ được em sau này. Bản thân em cũng có những lời giải thích về sự việc ngày 14/2 khiến cô ấy dần nguôi ngoai. Tình cảm của các em cũng trở nên tốt đẹp hơn. Giữa các em cũng có nhiều chuyến đi chơi cùng nhau, nhiều dịp bên nhau và chia sẻ nhiều điều trong cuộc sống. Khi các em ra ngoài, mọi người nhìn vào đều khen ngợi hạnh phúc đó nhưng rồi mọi chuyện cũng không được bao lâu. Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến cho mối quan hệ của các em xuất hiện nhiều sự rạn nứt. Vào ngày sinh nhật cô ấy, em có dự định sẽ tổ chức rất to nhưng tối hôm trước em muốn cùng người đó đến nơi các em hay đến. Chì tiếc là cô ấy đã từ chối để đi gặp người bạn khác. Trong lòng em có sự hoài nghi, thắc mắc người bạn nào lại quan trọng hơn bản thân em. Chính suy nghĩ đó của em đã khiến cô ấy thêm một lần tổn thương nhưng rồi mọi chuyện cũng qua.
Khi các em yêu nhau, rất nhiều lần em muốn công khai mối quan hệ với cô ấy cho mọi người biết nhưng người đó đều gạt đi. Em cũng có sự bàn tính trong tương lai, nào là đưa cô ấy về giới thiệu với gia đình em rồi em về ra mắt gia đình cô ấy hay người đó về công ty của gia đình em làm. Tất cả những điều đó em đưa ra nhưng cô ấy đều từ chối, tìm cách kéo dài, bàn lùi. Em nhận thấy điều này rõ ràng hơn ai hết. Trong lòng cô ấy thực sự chưa cảm thấy tin tưởng em cũng như đặt niềm tin vào mối quan hệ này. Em cũng thấy thời gian các em yêu nhau nảy sinh rất nhiều vấn đề. Những lúc các em đến với nhau rồi chia tay và quay lại, tình cảm không còn được vẹn nguyên, có sự rạn nứt. Thực tế, tự bản thân em có cảm nhận mình hiểu được cô ấy hay không? Khi các em bên nhau, cô ấy có chia sẻ với em nhiều vấn đề về gia đình và em có thấy họ đáng tin cậy cũng nhự tin tưởng trong tương lai? Sự đổ vỡ trong mối quan hệ tình cảm của các em xuất phát từ nhiều vấn đề. Em cảm nhận được mối quan hệ đó không thể tiếp tục được nữa nên đã hỏi thẳng cô ấy. Người đó cũng không ngại ngần đưa ra lý do cho sự kết thúc chuyện tình cảm đó là tìm người xứng đáng hơn bản thân em. Vậy trong thời gian em và cô ấy duy trì mối quan hệ với nhau, em thực sự chưa làm cô ấy hài lòng. Tình cảm của em, những gì em quan tâm, chia sẻ và dành cho cô ấy vẫn không khiến họ cảm thấy bằng lòng hay vì mục tiêu họ đưa ra quá cao. Bản thân em không đáp ứng được. Những gì cô ấy dành cho em có nhiều, có chân thành hay không và cô ấy đã từng cho thấy em là tất cả của họ hay chưa? Vậy hà cớ gì là người xứng đáng hơn em? Em cũng biết cô ấy là hoa khôi của trường, có nhiều đối tượng theo đuổi nên họ có sự so sánh và lựa chọn. Bản thân em lại quá tự tin vào bản thân mình từ ngoại hình đến hoàn cảnh gia đình. Nên việc cô ấy lựa chọn người xứng đáng hơn em sẽ khiến em rất đau lòng. Nhưng dù thế nào thì đó cũng là sự lựa chọn của người ấy, ngoài việc chấp nhận sự thật này, em không còn cách nào khác.
HOT-LINE tư vấn Tâm lý – Tình yêu – Hôn nhân gia đình trực tuyến: 24/7: 0904030189
Khi em và cô ấy chia tay, bản thân em vẫn tìm cách hàn gắn lại, em nhắn tin cho người đó nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Lâu dần em cũng không nhắn tin cho người ấy nữa. Em học cách xóa bỏ tất cả. Em không còn lưu giữ những gì em và cô ấy có với nhau nữa nhưng trong lòng em khó mà quên được. Những thông tin về người ấy em cũng không tìm hiểu, em muốn để mọi chuyện dần trôi vào quên lãng nhưng mới đây em xem facebook của cô ấy và biết được họ có người yêu mới, trong lòng em rất đau đớn. Thực sự chuyện tình cảm của cô ấy với người mới được công khai chưa lâu nhưng em cũng không thể căn cứ vào đó để khẳng định họ mới yêu nhau. Biết đâu trong suốt thời gian yêu em, cô ấy đã có người ấy rồi. Đó cũng là lý do người đó không muốn công khai mối quan hệ với em. Cô ấy có nhiều người theo đuổi như vậy chắc hẳn sẽ chọn cho mình một người phù hợp nhất. Câu nói của cô ấy là tìm người xứng đáng hơn em không hẳn phải là người đẹp trai hơn em, nhà giàu hơn em nhưng đó sẽ là người hiểu cô ấy, yêu thương, tôn trọng và mang lại cảm giác an toàn, thoải mái cho cô ấy hơn em. Mối quan hệ của em với cô ấy cũng kéo dài nhiều năm nhưng không có sự liền mạch. Hơn nữa, em cũng nhận thấy trong chuyện tình cảm đó, các em chưa có sự dứt khoát và trưởng thành mà luôn là sự trách giận nhau những chuyện nhỏ nhặt. Bất cứ người con gái nào khi yêu cũng muốn tìm cho mình một người đàn ông mang lại cảm giác an toàn cho họ. Có thể khi ở bên em, cô ấy không cảm nhận được điều này. Trong lòng người đó cũng không có sự tin tưởng vào bản thân em, vào tương lai sau này nên mới lựa chọn cách ra đi.
Cô ấy và người yêu đi du lịch cùng nhau. Khi đó bản thân em đã có suy nghĩ giữa họ có chuyện vượt quá giới hạn với nhau. Trong lòng em không kiềm chế được sự khó chịu bởi em cho rằng em và cô ấy yêu nhau lâu như vậy. Bản thân em cũng yêu cô ấy rất nhiều, quan tâm và dành cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất nhưng người ấy lại không thể cho em. Mặc dù khi yêu, em cũng có những lần đòi hỏi cô ấy về chuyện đó. Nhưng họ không đồng ý với lý do chưa sẵn sàng. Khi các em chia tay nhau và quay lại cô ấy cũng trách móc em là đòi hỏi chuyện ấy rồi những lúc em có ý định liền bị người đó nhắc lại khiến em dừng lại. Có đôi lần em không kiềm chế được bản thân cũng có hành động hơi quá và cô ấy khóc. Có thể trong lòng cô ấy có suy nghĩ em muốn có được cô ấy nên mới hay đòi hỏi chuyện ấy. Biết đâu khi em có được cô ấy rồi, em sẽ không yêu họ nữa và dừng lại mối quan hệ. Cho nên cô ấy mới kiên định không để chuyện vượt quá giới hạn xảy ra. Còn trong mối quan hệ với người hiện tại, em cũng không thể khẳng định chắc chắn giữa họ có chuyện đó xảy ra mặc dù chuyến đi du lịch chỉ có hai người. Giả sử giữa cô ấy với người đó có chuyện xảy ra thật thì đó cũng là sự lựa chọn, quyết định của cô ấy. Cho nên mới thấy có thể mối quan hệ của họ đã có từ lâu rồi, thậm chí ngay khi có chuyện yêu đương qua lại với em. Từ phía em, tình cảm em dành cho cô ấy rất nhiều nhưng như em nói cách yêu, cách quan tâm của em không được như người khác, đơn giản là cô ấy cảm nhận em không phù hợp với họ. Cho nên em sẽ thấy hối tiếc về những năm tháng thanh xuân em dành cho người đó nhưng rồi cuối cùng lại là sự ra đi. Người ấy có yêu em chân thành hay không? Nhiều hay ít cũng không còn quan trọng. Hơn ai hết em nên nhìn vào hoàn cảnh hiện tại và có sự xác định tinh thần cho mình. Giữa em và cô ấy đã một lần chia tay rồi quay lại, cả hai cũng có thời gian để nhìn nhận lại chính bản thân mình, tình cảm của nhau. Em cũng không nên hối tiếc về những gì để xảy ra và thực tế lúc này cô ấy đã có người khác. Vẫn biết đó là sự thật khó chấp nhận với em nhưng em có chắc rằng nếu các em quay lại với nhau mọi chuyện sẽ tốt hơn không? Mỗi người đều có sự lựa chọn cho riêng mình, em hãy tôn trọng điều đó ở cô ấy. Giữ người ở lại, không ai giữ người ra đi, cô ấy đã tìm được hạnh phúc mới, bản thân em cũng nên có sự xác định tinh thần cho mình và cương quyết rũ bỏ mối quan hệ này.
Lúc này, cô ấy đã ra trường, cũng công khai mối quan hệ với người kia rồi, có thể mối quan hệ của họ đã có từ lâu và khi điều kiện đảm bảo nên mới thông báo cho mọi người biết. Giả sử trong thời gian cô ấy yêu em cũng duy trì mối quan hệ với người kia nhưng luôn có sự cầm chừng, so sánh và cuối cùng là lựa chọn người ấy thì em cũng biết họ thực sự như thế nào? Còn nếu cô ấy vừa chia tay em mà tiến tới nhanh chóng với người kia thì em cũng không nên hối tiếc một người như vậy. Bản thân người đó có thể có sự thực dụng trong mối quan hệ tình cảm. Dù thế nào thì họ cũng lựa chọn cho mình người phù hợp nhất, mang lại cho họ sự yên bình của cuộc sống tương lai. Mọi chuyện với em sẽ khó khăn hơn rất nhiều nhưng ngoài việc chấp nhận, sự cố gắng để vượt qua, em không còn cách nào khác. Em không nên cố chấp với suy nghĩ người ấy tìm người xứng đáng hơn em nghĩa là em không ra gì hay em thua kém. Chỉ đơn giản em không phù hợp với cô ấy mà thôi. Hiện tại, tâm lý của em rất tiêu cực, em cảm thấy bế tắc vì điều đó chỉ vì em không muốn chấp nhận sự thật em thua kém đối tượng của cô ấy mà thôi. Bản thân em đẹp trai nhưng cô ấy lại lựa người xấu trai hơn em trong khi em nghĩ người đó yêu cái đẹp thì không thể như vậy. Đó là suy nghĩ của em, em không nên dùng điều đó để quy gán cho cô ấy. Việc người đó lựa chọn ai, yêu ai như thế nào là thuộc quyền của bản thân họ. Cuộc đời này là của mỗi người, ai cũng phải có trách nhiệm với điều đó. Bản thân em cũng vậy, trong khi người ấy đã có hạnh phúc mới, em còn đau khổ, dằn vặt và không chấp nhận mọi chuyện thì có tác dụng gì không? Như thế có phải em đang bạc đãi chính mình không? Rồi những gì em đang làm có xứng đáng? Cô ấy cũng không cần biết em đang đau khổ như thế nào? Vì thế em hãy suy nghĩ nghiêm túc về những chuyện đã xảy ra, nhìn nhận một cách rõ ràng, thấu đáo và kiên định với chính mình, vượt qua khó khăn này.
Mối quan hệ tình cảm luôn cần có sự vun đắp từ hai phía. Ở đó, phải có sự lắng nghe, chia sẻ, thông cảm và thấu hiểu cho nhau. Em cứ giữ mãi mọi thứ trong lòng trong khi cô ấy đã lựa chọn sự ra đi thì bản thân em sẽ là người đau khổ nhất. Em cũng đâu chắc chắn rằng em và cô ấy yêu nhau mọi chuyện sẽ tốt hơn. Các em cũng đã có thời gian dài bên nhau với bao biến cố xảy ra. Nếu đủ yêu thương, sự thông cảm thì mọi thứ sẽ yên bình nhưng cuối cùng em thấy đấy, đó là sự đổ vỡ nên em đừng cố chấp với những suy nghĩ của riêng mình nữa. Kể cả đó là một chút ganh tỵ, ích kỷ khi không có được cô ấy trong thời gian yêu nhau nhưng người đó lại sẵn sàng trao đi cho người khác. Em nói rằng đó là sự dễ dãi nhưng liệu điều đó có đúng hay không? Em đâu có biết chuyện tình cảm của họ bắt đầu từ khi nào? Cô ấy ra sao đó là chuyện của bản thân người đó. Điều em cần làm là có trách nhiệm với cuộc đời em. Từ giây phút em và cô ấy chia tay nhau, đường ai nấy đi thì mỗi người cũng nên có cái nhìn tích cực hơn về mối quan hệ này. Chia tay chưa hẳn là điều không tốt, đó là cơ hội để mỗi người tìm được đối tượng phù hợp hơn. “Cánh cửa này khép lại sẽ có cánh cửa khác mở ra”, bản thân em sẽ có cơ hội tìm được người khác yêu em, thấu hiểu được suy nghĩ của em, cùng em đi tiếp con đường tình yêu sau này. Em nên giải phóng suy nghĩ của mình khỏi những điều tiêu cực đó và hướng đến những điều tích cực trong tương lai. Cuộc sống là của em, không ai thay em làm được điều đó và chỉ em mới biết điều mình cần là gì? Mong em sớm giải quyết được vấn đề của mình và sớm tìm lại niềm vui trong cuộc sống.
Thân ái chào em!
Bài viết liên quan: