0904030189

Cuộc hôn nhân không tình yêu, tôi có nên tiếp tục cố gắng?

Cuộc hôn nhân không tình yêu, tôi có nên tiếp tục cố gắng?

Tôi cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân không tình yêu, tình cảm dành cho nhau vốn đã không có, cùng  với những điều anh ấy đã làm, tôi chẳng thể nào vượt qua nổi sự ám ảnh của bản thân. Sau khi gặp người này, tôi cảm thấy muốn vùng lên nhiều hơn, muốn sống cuộc sống mà chính bản thân tôi mong muốn, chứ không phải là sống cho gia đình hay cho sự đánh giá của xã hội. Tôi chẳng biết là tôi có dám đến với ai nữa hay không, không biết khi nào mới hết bệnh để có cuộc sống thực sự thanh thản, thoải mái; nhưng tôi biết nếu tiếp tục cuộc sống như thế này hoặc là tôi sẽ chết, hoặc là tôi sẽ điên lên mất.



Lời tâm sự

Ngày đó tôi 23 tuổi, lứa tuổi không còn quá bé, nhưng với tôi thì cũng chưa đủ lớn, cũng không đủ mạnh để có thể đấu tranh giữ gìn tình yêu của mình. Ngày ấy, tôi có một tình yêu đẹp với một anh bạn cùng lớp đại học, thế nhưng bố mẹ tôi lại không muốn tôi đến với anh bạn đó vì nhiều lý do khác nhau. Ngược lại, bố mẹ muốn tôi cưới một anh khác mà bố mẹ đã chọn sẵn. Anh ấy là một người gần nhà, theo bố mẹ tôi, và hầu hết tất cả mọi người nhìn nhận, anh là một người chững chạc, chín chắn, có trách nhiệm, và có nghề nghiệp ổn định.

Khi bố mẹ đã sắp đặt sẵn mọi thứ đâu vào đấy, dù không có tình cảm, nhưng tôi chấp nhận nghe lời bố mẹ lấy người bố mẹ mong muốn. Lúc ấy tôi nghĩ rằng lựa chọn của bố mẹ sẽ đúng vì bố mẹ là người từng trải, rồi tôi sẽ có một cuộc sống ổn định, hạnh phúc như bố mẹ mong muốn.

Với niềm tin và suy nghĩ đó, sau khi lấy anh,về làm dâu nhà anh, tôi vẫn luôn cố gắng để trở thành một người vợ, một người mẹ, một người con dâu tốt. Chúng tôi sống cuộc sống không phải là quá mặn nồng; nhưng về cơ bản thì hạnh phúc. Cùng có với nhau hai mặt con, với tôi cuộc sống như thế là tạm ổn. Mọi thứ cứ thế trôi qua cho đến một ngày tôi phát hiện anh ấy ngoại tình với một người đồng nghiệp cùng cơ quan của anh ấy. Tôi chẳng làm to chuyện bởi không muốn bố mẹ lo lắng cho cuộc sống của tôi và sau khi nói chuyện rõ ràng với anh ấy, tôi đã chấp nhận bỏ qua tất cả. Thế nhưng, cảm giác của tôi với chồng không còn được như trước, tôi hay suy nghĩ linh tinh và rơi vào trầm cảm một thời gian; nhưng sau đó tình trạng bệnh dần đỡ hơn.

 

Sau đó, tôi mang bầu và sinh con thứ hai, em gái tôi qua nhà để phụ giúp tôi trông em bé. Thế nhưng chồng tôi lại có tình cảm và quan hệ với chính em gái ruột của tôi. Khi biết được sự thật đó tôi như chết lặng, một nỗi ám ảnh hết sức nặng nề. Tôi không biết phải làm sao trong tình huống này, vì không biết làm sao nên tôi tiếp tục lựa chọn cách im lặng và không nói với ai cả. Một lần nữa tôi lại rơi vào trầm cảm nặng, không thể nào động vào người anh ấy, thậm chí chỉ nhìn anh ấy thôi là tôi đã cảm thấy lo lắng, hồi hộp. Tôi đi khám và đã uống thuốc trầm cảm được 6 tháng; nhưng bệnh vẫn không đỡ. Tôi thường xuyên cảm thấy tủi nhục, chán nản, hay nghĩ đến cái chết. Đến ngày tôi đi khám lại, bác sỹ khuyên tôi nên vào bệnh viện tâm thần để điều trị. Tôi ở đó điều trị được 20 ngày thì chồng tôi đến đưa tôi về, không tiếp tục để tôi điều trị ở đấy nữa. Anh nói rằng về nhà mua nhiều loại thuốc tốt hơn để chữa bệnh cho tôi.

Trong thời gian tôi ở viện tâm thần, tôi có quen một người đàn ông, người đó cũng chỉ đến để chăm sóc bệnh nhân thôi, nhưng anh hiểu được hoàn cảnh của tôi, và quan tâm đến tôi rất nhiều. Tôi tự biết bản thân không nên tiếp tục liên hệ vì sợ mình sẽ có tình cảm với anh ấy, bởi ngày trước tôi đến với chồng tôi không phải vì tình yêu, và qua những lần thất vọng như vậy, với một người phụ nữ sẽ rất dễ bị rung động. Sau đó, tôi có kể chuyện này với chồng tôi, nhưng chồng tôi lại không hiểu và anh càng ngày càng kiểm soát tôi nhiều hơn, từ điện thoại cho đến việc tôi đi đâu, làm gì. Tôi cảm thấy quá mệt mỏi, tình cảm dành cho nhau vốn đã không có, cùng  với những điều anh ấy đã làm, tôi chẳng thể nào vượt qua nổi sự ám ảnh của bản thân. Sau khi gặp người này, tôi cảm thấy muốn vùng lên nhiều hơn, muốn sống cuộc sống mà chính bản thân tôi mong muốn, chứ không phải là sống cho gia đình hay cho sự đánh giá của xã hội. Tôi chẳng biết là tôi có dám đến với ai nữa hay không, không biết khi nào mới hết bệnh để có cuộc sống thực sự thanh thản, thoải mái; nhưng tôi biết nếu tiếp tục cuộc sống như thế này hoặc là tôi sẽ chết, hoặc là tôi sẽ điên lên mất. Nhưng khi tôi đề cập đến chuyện ly hôn, chồng tôi lại cho rằng tôi ly hôn chỉ vì muốn đường đường chính chính đến với người kia và anh ấy cũng không đồng ý.

Bề ngoài, anh ấy vẫn luôn được tất cả mọi người yêu quý, coi trọng. Tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện với bố mẹ tôi về việc anh ấy là người như thế nào và tôi không muốn mọi người nhìn anh ấy với con mắt khác. Chỉ đơn giản là tôi không thể chấp nhận được con người anh ấy nên tôi lựa chọn ra đi thôi. Nhưng liệu sự ra đi này có thực sự đúng đắn, liệu tôi có quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình? Liệu tôi có thể chống chọi được sự trách móc của gia đình và sự phán xét của mọi người xung quanh? Tôi biết, tôi đã sai lầm khi quyết định tiến đến một cuộc hôn nhân không tình yêu. Giờ đây, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tôi chẳng biết nên làm gì lúc này.

Bài viết liên quan:

Cập nhật : 17-11-2022 bởi tuvanannam

Cùng chuyên mục


CÓ THỂ BẠN CHƯA XEM

Gửi bình luận

CÔNG TY TƯ VẤN AN NAM - CHÌA KHÓA MỞ CỬA NGÔI NHÀ HẠNH PHÚC CỦA BẠN

Số điện thoại: 0904030189

Email: tuvanannam@gmail.com