Phải làm sao khi bố chồng đuổi về nhà ngoại
Vợ chồng em nảy sinh mâu thuẫn, cãi vã nhau và sự việc đến tai bố chồng em càng làm cho mâu thuẫn khoét sâu hơn. Gia đình nhà chồng đuổi em về ngoại, mặc dù bố mẹ em và em đã về xin lỗi bố chồng nhưng vẫn không được chấp nhận, em còn bị đuổi thêm lần nữa. Bố mẹ em cũng vì em mà muối mặt với gia đình nhà chồng. Đến nay, em đã về ngoại được một tháng, chồng em muốn em về xin lỗi bố chồng nhưng em không giám. Giữa vợ chồng em có nói chuyện với nhau, vẫn muốn hàn gắn nhưng anh ấy thường xuyên nhiếc móc em. Bản tính em lại nóng giận, không kiềm chế, kiểm soát được mình nên càng khó khăn hơn. Em đã nghĩ đến ly hôn nhưng bố mẹ em bắt em quay về và nhẫn nhịn, em lại thương con bởi nếu vợ chồng em không sống với nhau, em không thể nuôi cả hai con mà bỏ lại đứa lớn em không đành lòng. Em không biết phải làm sao? Hiện tại, em rất rối trí. Xin chuyên gia tư vấn giúp em ạ.
- Dịch vụ tham vấn tâm lý trực tiếp tại Văn phòng
- Chồng tôi có hành vi bạo lực gia đình tôi phải làm sao?
- Phải làm gì khi mẹ chồng khó tính?
Tóm tắt câu hỏi
Chào Tư vấn An Nam!
Em xin được các anh chị tư vấn giúp em. Em căng thẳng quá mà không tìm ra lối thoát. Câu chuyện của em, em xin kể thật. Cách đây một tháng em có mâu thuẫn với chồng. Con khóc đêm nên chồng em cứ nói em. Em cứ một mình rong con. Chồng em cứ càu nhàu chê em này nọ. Em im để ru con ngủ lại. Nhưng chồng em cứ càu nhàu làm bé thức giấc. Bé dậy khóc. Em thừa nhận là em nóng giận, ngu si mất khôn. Em đá chồng em một cái. Chồng em lập tức vùng dậy túm tóc đánh em. Em lại hoảng loạn mà ngu si lần nữa, gào lên là “làng nước ơi, nó đánh chết tôi rồi”. Lần trước em cũng bị đánh vậy, vốn sức khỏe yếu nên không thể kháng cự được, cũng không thấy bố mẹ chồng vào can bao giờ.
Hôm sau, những hôm sau, và hôm sau nữa…1 tuần trời bố chồng nhiếc chửi em vì tội gào lên làm hàng xóm nghe thấy. Em biết em sai rồi. Em không dám hé răng nói nửa lời. Cuối tuần đi làm về em ôm con xin phép sang ngoại ăn cỗ 2 ngày, mong rằng bố chồng sẽ nguôi ngoai. Vì em biết em nóng tính lắm, mà nóng lên là ngu muội không biết gì nữa, không thể kiềm chế bản thân. Có lẽ do thần kinh kém.
Ăn cỗ 2 ngày xong trở về. Ông bố chồng tiếp tục chửi bới em thậm tệ và vu vạ cho em: “Mày lại gào lên là cả nhà tao giết mày à?” “Nửa đêm chạy ra giữa sân gào lên thế à?” Em thề là em không nói câu như vậy. Em bắt đầu cãi là “con không nói như thế”. Nhưng ông ấy càng găng lên, càng gào lên bắt em phải nhận là em nói câu đó. Rồi ông hỏi “đứa nào cắt cái ảnh cưới ở trong phòng chúng mày” (cái bạt mà hôm cưới vẫn treo trên khán đài đám cưới ý, cũng 5 năm rồi). Em nhận là em cắt. Ông ta cầm khay ấm chén định quẳng vào mặt em nhưng quẳng hụt. Rồi em điên máu lên. Em bảo nếu bố không chấp nhận con nữa thì vợ chồng con ly hôn. Chồng em cầm chén quăng vào mặt em. Em tức quá, điên lên, đập hết khay ấm chén đó luôn. Nghĩ lại thấy em dại ngu quá, làm vậy không xong với họ rồi. Chồng em lúc đó tát em và luôn mồm đuổi em đi. Anh rể nhà chồng có mặt ở đó, xui bố chồng em chụp ảnh làm bằng chứng và sang nhà em mắng bố mẹ em. Trước khi cưới bố mẹ em cũng nói rõ là “con tôi nó có những tật xấu này kia, ông bà có chấp nhận được không? nó nóng tính, hay cãi bố mẹ lắm”. Họ vẫn chấp nhận mà giờ đòi sang mắng bố mẹ em. Em uất hận ôm 1 đứa con đi, còn đứa lớn em không thể ôm theo được. Sau 2 ngày bố mẹ đẻ em bắt em về xin lỗi họ. Em biết sai nên theo bố mẹ về xin lỗi. Bố mẹ em ăn nói lịch sự lắm nhưng ông bố chồng đuổi thẳng cổ. Em ôm bé 6 tháng đứng ngoài cổng rét buốt, gió lồng lộng. Em ôm bé nép vào sau cánh cổng để đỡ gió. Bé ê a ê a. Ông bố chồng nghe tiếng cháu ê a ngoài cổng liền nhảy cồ cồ lên đuổi “ai cho mày về đây, cút, bước”. Đuổi luôn bố mẹ em. Bố mẹ em xuống nước xin, rồi dắt em vào xin. Ông ý lên giường nằm đắp chăn không tiếp. 2 vợ chồng quỳ nửa tiếng ông ý không tiếp và gào lên đuổi em. Chồng em thuê xe mang em sang nói với bố mẹ em là gửi em bên đó. Sau một tuần chồng em bảo bố mẹ em đưa em về lần nữa để xin. Bố mẹ em không sang nữa vì đã bị đuổi rồi nên không muốn sang nữa. Bố chồng thì không chấp nhận như thế và em ở ngoại tới nay được 1 tháng. Em cũng muốn hàn gắn lại, nhưng mỗi lần em nói chuyện với chồng là 2 vợ chồng cãi nhau. Em muốn hàn gắn, còn chồng em thì cứ luôn mồm trách móc em, thành ra cứ cãi nhau, em nóng lắm, không chịu được nói dai đâu. Chồng em bảo từ đó đến nay mà cũng không biết đường về năn nỉ xin lỗi ông. Nhưng em bị ám ảnh quá, em sợ bị ông ấy nhảy cồ cồ lên như thế, gào lên chửi ngoa ngoắt. Đêm hay mơ bị bố chồng đuổi đánh. Em phải làm sao đây ạ? Em không muốn bỏ đứa lớn nhưng cũng không thể lo được cho cả 2 đứa. Mọi người còn chửi em là muốn ly hôn để con thiếu cha thiếu mẹ. Em thưc sự sợ nhà chồng như thế nhưng con em thì em không muốn bỏ. Chồng em muốn hàn gắn nhưng vẫn không bỏ được cái thói nhiếc móc nói dai nên em sợ lại xảy ra cãi vã lần nữa. Mà anh ấy tuyên bố không bao giờ ở riêng. Em đang rất rối trí. Mọi người giúp em với. Bên ngoại cứ bắt em về, muốn em nhẫn nhịn mà em có biết nhẫn nhịn đâu. Lúc nóng lên rồi biết gì đâu.
Chuyên gia tư vấn tâm lý:
Em gái thân mến!
Trước tiên, cảm ơn em đã tin tưởng gửi những lời tâm sự của mình về chuyên mục tư vấn Tư vấn tâm lý, tình yêu, hôn nhân gia đình của Tư Vấn An Nam. Đọc những dòng tâm sự của em, tôi thấu cảm được tâm trạng em trong lúc này, tôi xin được chia sẻ cùng em và có đôi lời tư vấn như sau.
Em và chồng đã kết hôn được một khoảng thời gian, có với nhau hai người con. Cuộc sống hôn hân của các em có lẽ cũng trải qua nhiều sóng gió, khó khăn và vất vả. Đáng ra khi em sinh con cần biết bao sự cảm thông, sẻ chia của người chồng nhưng ngược lại em không có được điều đó. Bản thân em sinh con, bé thức đêm phải bế rong để ngủ khiến chồng em không hài lòng, hay càu nhàu, chê em thế này thế kia. Khi em đang cố gắng ru con ngủ thì chồng em càu nhàu làm bé thức dậy và khóc. Do bản tính em nóng nảy lại không kiểm soát được cảm xúc của mình nên đã đá chồng một cái. Không ngờ chồng em đã túm tóc và đánh em. Trong lúc đó, tâm lý của em sợ hãi nên đã gào lên rằng chồng em muốn đánh “giết” em. Lời nói đó của em đã bị bố mẹ chồng, hàng xóm nghe thấy và là nguyên nhân khiến cho em gặp phải những khó khăn như hiện tại. Trước đây, chồng em cũng đã từng đánh em và bố mẹ chồng không can dự vào chuyện của các em. Thế nhưng lần này thì ngược lại, em gặp phải sự phản đối quyết liệt từ phía gia đình nhà chồng. Mặc dù những ngày sau đó, em biết bản thân mình làm vậy là ngu si, dại dột, sai trái, em cũng không hé răng nói nửa lời nhưng vẫn không có được sự bao dung, tha thứ từ mọi người. Sau hai ngày em về ngoại ăn cỗ, em tường rằng thời gian đó sẽ làm bố chồng em nguôi ngoai cơn giận, bỏ qua cho em nhưng thực tế khi em trở về, mọi chuyện còn tồi tệ hơn. Thậm chí, em còn làm ảnh hưởng đến bố mẹ đẻ của mình khi bố mẹ đưa em về xin lỗi gia đình nhà chồng nhưng đã bị ngoảnh mặt quay đi, không đón tiếp.
Sự việc xảy ra hôm em đi ăn cỗ bên gia đình nhà ngoại về, phía bên gia đình chồng muốn vin vào câu nói của em để buộc tội em. Đồng thời bố chồng em còn mang chuyện em cắt phông ảnh cưới cách đây 5 năm ra để trách móc em càng cho thấy, em không dễ dàng gì được tha thứ. Khi đó, em cảm thấy bản thân mình bị đối xử quá đáng nên có những lời lẽ, hành vi, cách cư xử không đúng chừng mực của người làm dâu, làm vợ. Mâu thuẫn càng đẩy lên cao trào hơn khi bố chồng em, chồng em, rồi anh rể bên chồng liên tục có những lời nói, hành vi bạo lực với em. Em bị chồng đánh đuổi khỏi nhà nên bế con về ngoại. Sau hai ngày ở bên nhà ngoại, bố mẹ em muối mặt đưa em về xin lỗi gia đình nhà chồng nhưng em vẫn không được chấp nhận. Không biết rằng trước đây trong cuộc sống hôn nhân của các em xảy ra những vấn đề gì và mối quan hệ giữa em với gia đình nhà chồng như thế nào nhưng cách cư xử của họ cho thấy không muốn tha thứ, chấp nhận em được nữa. Trong chuyện này cả hai bên đều có sự sai trái của mình, nếu như chồng em biết quan tâm, chia sẻ và thấu hiểu em hơn, đồng thời em là người biết nhẫn nhịn, khéo léo thì đã không có những chuyện như thế này. Bên gia đình nhà chồng bám vào câu nói của em, biến tấu đi và đẩy em vào con đường cùng, sự tội lỗi khó mà bao dung, tha thứ. Nhưng “đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”, nếu bản thân em đã biết sai, muốn sửa và bố mẹ em cũng đã đưa em về xin lỗi gia đình nhà chồng thì nên chăng mọi người cũng cho em một cơ hội. Thế nhưng điều đó đã không xảy ra, em bế con đứng ngoài cổng, trời lạnh, cháu còn nhỏ mà họ cũng không thể bỏ qua lỗi lầm cho em, còn đuổi em nữa. Vợ chồng em đã quỳ lạy xin sự bao dung, tha thứ của bố chồng em nhưng vẫn không làm ông thay đổi quyết định. Kể từ đó cho đến nay, em đã về bên ngoại ở được một tháng, em và chồng vẫn thường xuyên nói chuyện với nhau, tìm cách hàn gắn nhưng chồng em vẫn không ngớt lời trách mắng em. Bên gia đình nhà em muốn em về tiếp tục cuộc sống và chấp nhận nhẫn nhịn. Nhưng em hiểu tính cách của mình hơn ai hết, với sự nóng nảy đó lại không kiểm soát tốt cảm xúc, hành vi của mình thì liệu rằng em có thể đảm bảo cuộc sống sẽ tốt đẹp hay không? Chồng em người đàn ông không có sự cảm thông, sẻ chia với em, thường xuyên nói dai và có những lời nói chê bai em, rồi mâu thuẫn giữa vợ chồng em lại nảy sinh, hết chuyện này đến chuyện khác thì liệu mái ấm gia đình của các em có được đảm bảo? Mọi người trách cứ em muốn ly hôn để con cái thiếu cha thiếu mẹ nhưng nếu con cái em sống trong một hoàn cảnh gia đình như vậy liệu rằng có phát triển tâm lý, tính cách được bình thường không? Lúc này, bên gia đình nhà chồng còn rất giận em, chưa chấp nhận tha thứ cho em, việc em quay trở về cũng đã là một khó khăn rồi nói gì đến việc tiếp tục cuộc sống hôn nhân sau này.
HOT-LINE tư vấn Tâm lý – Tình yêu – Hôn nhân gia đình trực tuyến: 24/7: 0904030189
Bản thân em đã nghĩ đến vấn đề ly hôn nhưng em lại sợ rằng mình phải bỏ lại đứa con lớn bởi thực tế nuôi cả hai bé em sẽ gặp khó khăn rất nhiều về vấn đề kinh tế, chưa kể bên gia đình nhà chồng có chấp nhận, đồng ý cho em nuôi cả hai con hay không? Bất cứ người phụ nữ nào ở vào hoàn cảnh của em cũng sẽ có sự nặng lòng như vậy, “cá chuối đắm đuối vì con”, em suy nghĩ như thế cũng là điều hợp lý. Nhưng em cũng nên nghĩ đến việc quay trở về gia đình nhà chồng chấp nhận cuộc sống nhẫn nhịn, chịu đựng, bỏ qua hết sự khó chịu trong lòng mình để cho mối quan hệ được tốt đẹp, em có làm được không? Bản thân ai cũng có cái sai của mình, cũng có sự thiếu xót, nếu như mọi người cùng nhìn nhận ra điều đó và cùng thay đổi thì sẽ khác nhưng nếu phía gia đình nhà chồng em vẫn giữ lối sống và cách ứng xử đó mà chỉ bản thân em thay đổi thì khó khăn cho em rất nhiều. Em hãy bình tâm, suy nghĩ thấu đáo, kỹ lưỡng mọi chuyện, cuộc sống của em còn dài, nếu em chấp nhận chịu đựng, hi sinh vì con cái thì có thể quay về xin lỗi gia đình nhà chồng và từ bỏ chuyện ly hôn. Trong trường hợp em cảm nhận mình không thể làm được điều đó thì nên tính đến chuyện ly hôn bởi với tính cách của vợ chồng em trái ngược nhau như vậy, mâu thuẫn xảy ra là sự tất nhiên. Sự việc xảy ra lần này đã kéo nhiều người thân vào cuộc, nếu như giữa các em vẫn tiếp tục cãi vã, bất đồng thì mọi người còn phải can thiệp như thế nào nữa? Thể diện của gia đình nhà chồng đã không cho phép bố chồng em dễ dàng bỏ qua, chấp nhận người con dâu như em trong khi bố mẹ đẻ em cũng khổ vì “con dại cái mang”, xuống nước xin gia đình thông gia bỏ qua lỗi lầm cho con gái. Vậy mà sự việc vẫn tồi tệ không có cách giải quyết. Lúc này chỉ là bản thân em tự quyết định mà thôi. Em có về bên nhà chồng sống cùng với anh ấy nhưng rồi sự việc vẫn tiếp tục tái diễn thì chuyện ly hôn cũng sẽ xảy ra mà thôi. Mong em luôn sáng suốt và có được quyết định đúng đắn nhất cho mình.
Thân ái chào em!
Bài viết liên quan: