Hai người phụ nữ bất hạnh
Tôi về quê làm được nửa năm thì gia đình anh kêu chúng tôi tính chuyện kết hôn tôi đã thuyết phục gia đình để được lấy anh và hứa sẽ tự chịu dù sau này có chuyện gì. Cuối cùng chúng tôi cũng cưới nhau, sau đó tôi và anh ra ngoài thuê nhà ở mới cưới chúng tôi rất vui vẻ nhưng không được bao lâu thì tôi phát hiện giữa tôi và anh không hợp nhau tôi thì tình cảm còn anh thì không quan tâm tới ai hết.
- Dịch vụ tham vấn tâm lý trực tiếp tại Văn phòng
- Hãy kết thúc cuộc hôn nhân khi không còn hạnh phúc
- Nếu không còn yêu thì bố mẹ hãy ly hôn
Lời tâm sự
Tôi lập gia đình được năm năm chồng tôi là bạn học thời phổ thông của tôi nhưng gia đình tôi không cho tôi quen anh vì gia đình anh không được tốt cha của anh từng đi tù vì tội cưỡng hiếp chính con gái ruột của mình nên gia đình tôi cương quyết không chấp nhận nhưng vì tôi thương anh thương thân thế của anh vì anh luôn mặc cảm với mọi người mà vẫn âm thầm quen anh và tìm đủ mọi cách để gia đình tôi chấp nhận anh. Hai bên gia đình đều nghèo tôi thì không được sống gần cha mẹ luôn thiếu thốn tình cảm vì mẹ tôi không dành tình thương cho tôi. Chính vì vậy tôi khi quen anh tôi dành hết tình cảm vào anh nhưng ngược lại tình cảm của anh dành cho tôi khá nhạt tôi nghĩ vì anh mặc cảm.
Chúng tôi quen nhau từ thời phổ thông đến lúc tôi tốt nghiệp phổ thông rồi tôi lên Sài Gòn đi làm rồi kiếm tiền đi học trung cấp suốt thời gian đó chúng tôi liên lạc qua điện thoại và lâu lâu tôi về thăm anh. Suốt thời gian tôi vừa làm vừa học ở Sài Gòn thì anh cũng vào đại học nhưng chẳng may thay khi còn học năm thứ hai đại học kinh tế anh bị bệnh sốt não phải điều trị suốt tháng trời mới giữ được mạng sống nhưng anh bị đứt hết 4 dây thần kinh nên trí nhớ của có vấn đề thời gian đầu anh không nhớ cho nên việc học bị gián đoạn rồi sau vài tháng tạm ổn anh xin gia đình cho đi học lại nhưng cũng không được bao lâu khi đang ở giữa năm thứ 3 đại học thì anh xin nghỉ vì không tiếp thu được và xin đi làm, trong khi đó tôi đã tốt nghiệp và vẫn đang làm việc ở sài gòn thì anh kêu tôi về quê làm để hai đứa được gần nhau thấy anh cứ năn nỉ mãi và nghĩ về quê tìm việc cũng được vì cũng không thích ở SG,
Tôi về quê làm được nửa năm thì gia đình anh kêu chúng tôi tính chuyện kết hôn tôi đã thuyết phục gia đình để được lấy anh và hứa sẽ tự chịu dù sau này có chuyện gì. Cuối cùng chúng tôi cũng cưới nhau, sau đó tôi và anh ra ngoài thuê nhà ở mới cưới chúng tôi rất vui vẻ nhưng không được bao lâu thì tôi phát hiện giữa tôi và anh không hợp nhau tôi thì tình cảm còn anh thì không quan tâm tới ai hết. Anh làm tiền không để tôi giữ ngược lại muốn quản luôn tiền của tôi và đặc biệt anh không thích tôi về nhà ba mẹ mình. Thậm chí đến lúc chị tôi sinh anh cũng không đi thăm và cũng không muốn tôi đi chính vì thế mà hai chúng tôi cải nhau mãi anh không cho. Tôi đi chơi rủ thì anh không đi và chúng tôi cãi nhau mãi, giận cả tuần tình trạng như vậy kéo dài cả năm tôi rất buồn không mới lấy nhau 1 năm mà phải bỏ nhau nên tôi nghĩ sẽ nhường nhịn anh cứ nghĩ mỗi người sẽ nhường nhịn nhau một chút để cùng sống và rồi mọi chuyện cũng ổn.
Cuộc sống như thế trôi đi đến năm thứ 3 thì tôi có thai ai cũng vui hết vì bên chồng tôi ít cháu nên họ hay tin rất vui nói chung mọi người bên chồng rất tốt với tôi nhưng buồn thay khi cái thai được 10 tuần thì bị thai lưu tôi đau buồn lắm tính anh cũng không thích có con lắm vì lúc tôi có thai anh cũng bình thường không thấy vì là vui khi mất đứa bé tôi rất sốc không hiểu vì sao lại như vậy rồi 3 tháng sao tôi mang thai lại tôi rất sợ tâm trạng lúc nào cũng phập phồng lo sợ, cũng như bao phụ nữ khác tôi cũng muốn được chồng chở đi khám thai nhưng những lần anh chở đi là lại làm tôi buồn hơn vì anh không vui luôn khó chịu tôi nhớ lần đó thai được 5 tháng trong lúc đi làm bị trượt té tôi sợ lắm liền nhắn cho anh nói anh chiều làm về chở tôi đi khám tôi bị té không biết thai có sao không nhưng anh không trả lời không một lời hỏi han chở tôi đi khám mà anh nhăn nhó cằn nhằn vì chờ lâu mà cũng chẳng buồn hỏi tôi có sao không tôi thật sự rất tủi và rồi cũng không còn kêu anh chở đi nữa và rồi khi thai tôi được 37 tuần thì có vấn đề nên tôi sinh sớm và sinh mổ.
Nói chung với tôi bao nhiêu đó có buồn nhưng tôi vẫn chịu được cứ nghĩ có con rồi sẽ tốt hơn anh sẽ thương vợ con tôi vẫn nghĩ anh cũng thương tôi, tôi sinh xong về nhà mẹ tôi ở 1 tháng rồi tính về nhà chị của chồng tôi người con gái duy nhất của anh, sau biến cố đó chị ấy bây giờ không còn là phụ nữ nữa tôi không biết có phải do sự việc đó đã biến chị thành như vậy không? tôi được chị đón về chăm sóc lúc đầu tôi sợ lắm vì nghe mấy chị em bạn dâu nói là chị tính giữ con tôi vì chị không có con và thích con gái và chị cũng thật sự rất thương con tôi chăm bé tất cả chỉ trừ cho bú còn lại chị lo hết thậm chị không cho tôi gần con nói là sợ cho ở gần tôi thì sau này khi tôi đi làm sẽ khó vì chị sẽ là người chăm con tôi sau khi tôi đi làm, thời gian đó tôi như khủng hoảng sợ mất con vì con bé ngày càng không cần tôi tôi ẩm bé cũng không chịu nó suốt ngày đeo chị thế là tôi với chị bất đầu gây cải giành con nhưng không phải chị thương con tôi không mà thật ra chị rất thương tôi cũng chăm tôi rất kỹ và chị nói với tôi chị không có bắt mất con tôi nhưng những gì chị làm tôi không sao yên tâm nên đã nói với anh và anh cũng một vài lần đứng ra giải hòa cho chúng tôi.
Khi về ở với chị khỏi phải nói anh không cần làm gì hết chỉ việc đi làm về còn mọi việc chị đều làm hết chị làm rẫy và quyết định nghỉ làm ở nhà chăm cháu còn anh sau khi đi làm về là pha cafe rồi cầm điện thoại ra sân chơi anh rất ít gần con thậm chí lúc nhỏ ẵm con chưa tới 5 lần, lúc đó tôi buồn lắm mới sanh nào sợ mất con nào cô đơn và vì lạ chỗ, tại sao chồng người ta sau giờ làm là quấn quýt bên vợ con còn tôi thì một mình buồn tủi, khi anh vô nhà thì mẹ con tôi ngủ rồi tối con có khóc cũng mình tôi dỗ con có khi còn ẵm bé ra ngoài để anh ngủ lúc đó chỉ có chị là tiếp tôi dỗ con vì nó mến chị con bệnh cũng chị chăm đi tiêm ngừa cũng chị chở đi anh chưa lần nào đưa đi, con sốt cũng có chị thức cùng tôi chăm con dần dần tôi cảm giác như mình không có chồng vậy từ buồn rồi dần chuyển sang chán không nghĩ nữa và tôi chỉ biết tâm sự với chị và dần thân thiết với chị hơn và không sợ chị bắt con nữa cứ nghĩ cuộc sống cứ vậy trôi đi nào ngờ trong một lần tâm sự với chị khuyên chị tìm người làm bạn để bớt cô đơn về già.
Chị thổ lộ chị thương tôi thương từ 8 năm về trước ngay lần đầu tiên nhìn thấy tôi đó là lúc anh bệnh tôi từ SG về thăm anh và đó cũng là lần đầu tôi gặp gia đình anh và gặp chị (sau chuyện sảy ra với chị thì chị đã bỏ nhà đi lăn lộn với cuộc sống chị mới có được ngôi nhà của riêng chị) sau khi nghe chị nói tôi bàng hoàng không biết làm sao chị nói mọi chuyện là chị âm thầm tính để đưa tôi về ở với chị từ việc cưới tôi cũng là chị sắp xếp rồi chị xây nhà cũng để tìm cách đưa tôi về vì không muốn tôi ở chung với ông ta(cha chồng) chị nói bao nhiêu năm qua chị âm thầm dõi theo cuộc sống của tôi và cũng âm thầm chăm lo cho tôi, mà đúng là khi tôi ngẫm lại chị lúc nào cũng bên cạnh khi tôi có chuyện chị nói chị tính sẽ im lặng mãi để dõi theo cuộc sống của tôi nhưng vì bị tôi khơi lên làm chị không kiềm được mà nói ra và xin tôi đừng xa lánh chị.
Nói thật lúc đó tôi sợ lắm tôi không biết làm sao (lúc đó tôi đã đi làm lại sau khi nghỉ thai sản) và tôi quyết định nói với anh và kêu anh dọn đi nhưng anh không tin tôi không tin chị anh như vậy và không dọn đi. Anh nói vì thương con nếu dọn đi con sẽ phải gởi bên ngoài tội cho con vì còn nhỏ còn mẹ tôi giữ thì anh nói anh không thoải mái và rồi tôi cũng phải chịu. Chị rất thương tôi lo lắng cho tôi rất nhiều từ chăm con đến ăn uống chị đều làm hết chỉ mong tôi đừng đi và rồi thời gian dần đi tôi cũng dần chấp nhận chị vì tình thương thật lòng tôi rất thương chị vì cuộc đời bất hạnh của chị vì chị chăm con tôi thương nó thậm chí hơn cả tôi và cũng thương và chăm sóc tôi tôi cảm thấy tôi nợ chị.
Tôi không biết tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh này tôi phải làm sao đây tại sao chồng tôi không thể thương tôi như chị tại sao tôi luôn hỏi tại sao rồi cuối cùng chồng tôi cũng phát hiện ra. Mặc dù không nói gì và chị quyết định thú nhận với anh và xin anh thông cảm còn không thì anh có thể dẫn tôi đi. Anh nói anh không hứa nhưng anh cũng không đi tôi cũng hì vọng anh có thể rộng lượng mà chấp nhận và tôi cũng nói với anh tôi thương chị vì tình nghĩa hi vọng anh thông cảm và đừng bỏ đi.
Anh không nói gì cứ nghĩ mọi chuyện sẽ bình yên nhưng không và cũng bắt đầu từ đó anh lúc nào cũng khó chịu còn chị thì cố nhường nhịn anh. Chúng tôi ở nhờ mà cứ như chủ còn chị thì như người ở chăm lo cho chúng tôi còn anh tôi không hiểu sao anh lại ngày càng khó chịu luôn giận dỗi. Lần đó tôi muốn cả nhà đi chơi dẫn con đi chơi và nói với anh và sắp xếp công việc xin nghỉ rồi anh nói anh không đi và tôi và chị đã đi thì về anh kiếm chuyện cãi nhau và cứ thường xuyên như vậy.
Tôi đi đâu cũng phải báo với anh nếu không là anh kiếm chuyện chủ nhật anh đi làm mẹ tôi điện kêu về chơi. Tôi biết anh không thích đi với lại anh đi làm tôi tính đi một chút về thì xui thay anh về sớm không thấy tôi ở nhà điện hỏi thì tôi nói đang ở nhà mẹ anh tắt máy và ở nhà đập đồ càng lúc anh càng quá đáng. Con bệnh anh không hỏi han gì ẵm con đi khám về là kiếm chuyện nói muốn đi đâu làm gì không nói ai hết và cứ như vậy chúng tôi thường xuyên cãi vã anh nói tôi không lo cho anh như trước nói tôi giờ sướng rồi có người thương người lo không lo cho anh tôi thật sự rất mệt mỏi tôi thương anh.
Tôi giải thích nói hết lời cho anh hiểu nhưng không ít gì cứ vài hôm là anh hầm hầm kiếm chuyện, tôi biết có lẽ là anh không muốn tôi sống với chị không muốn tôi chăm lo cho chị nhưng thử hỏi làm sao tôi có thể bỏ mặt những lúc chị ốm đau cho dù chị không có gì với tôi nhưng sống chung nhà làm sao không lo lắng cho nhau huống chi chị là người chăm lo cho con tôi vậy mà anh không hiểu bây giờ tôi thật sự quá mệt mỏi và cũng không chịu nổi anh rồi tôi quyết định ly hôn và dọn ra ngoài ở có lẽ như vậy thì hơn để giải thoát cho cả 3 nhưng chị khóc thật nhiều xin tôi đừng bỏ chị và con con tôi nó sẽ ra sao khi trước giờ chưa xa chị ngày nào và nó sẽ chịu cảnh không cha rồi nó sẽ tủi thân lắm và trước giờ nó quen sống nhà cửa thoải mái giờ theo tôi ra ngoài sống như vậy có tội cho nó không vì muốn lấy anh mà tôi đã nói với gia đình mình sẽ tự chịu vì vậy giờ tôi sẽ không thể về nhà mẹ được và từ trước giờ tôi chưa từng về nhà than vãn điều gì tại tôi chọn thì như thế nào phải tự chịu hiện tôi chỉ thấy tội cho con tôi nó vô tội mà làm ơn cho tôi biết tôi phải làm sao đây tôi không thể nói cho bạn bè hoặc người thân biết nên chỉ có thể nhờ đến chuyên gia tư vấn cho tôi một lời khuyên tôi rất cảm ơn.
Chuyên gia tư vấn tâm lý:
Cảm ơn bạn đã tin tưởng và gửi lời tâm sự về chuyên mục tư vấn tâm lý, tình yêu, hôn nhân gia đình của Tư vấn An Nam, băn khoăn của bạn chuyên gia của chúng tôi chia sẻ như sau:
Bạn thân mến!
Lắng nghe tâm sự của bạn, tôi cảm nhận được dường như bạn đã trải qua rất nhiều cảm xúc trong cuộc sống của mình, cảm giác tủi thân, cảm giác buồn heo hắt khi nhìn về cuộc sống, cảm giác thương sót. Nhưng có lẽ cảm giác bao trọn lòng bạn bây giờ có lẽ là khổ tâm và xót xa trong lòng. Khi đứng trong một cuộc hôn nhân không tìm thấy được tiếng nói chung, không cảm nhận được cảm xúc và thấu hiểu nhau. Mặc dù quyết định ly hôn của em đã chắc chắn, nhưng dằn lòng nhìn lại con, dằn lòng cảm nhận được những đùm bọc cưu mang của chị chồng cũng như chồng, như chị gái ruột thịt trong nhà vậy. Lòng bạn càng nặng đi, càng xót xa hơn. Chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi về những băn khoăn trong lòng bạn nhé.
HOTLINE tư vấn Tâm lý – Tình yêu – Hôn nhân gia đình trực tuyến 24/7: 0904030189
Trong thư tâm sự bạn có chia sẻ bạn đã quyết định chuyện ly hôn nhưng giờ đây bạn lại rất thương con của mình, vậy bạn suy nghĩ tới việc nếu ở lại thì con bạn nhận được những điều gì để giúp con phát triển? tình cảm yêu thương từ cha dành cho con là gì? Điều mà một đứa trẻ thực sự cần là gì? Có phải là một vật chất đầy đủ, một cuộc sống tinh thần ấm áp? Đối với chị chồng bạn giống như một người bạn tri kỷ, một người thân, một người ruột thịt, nhưng bạn có thể ở bên cạnh chị ấy, bên cái bóng đó bao lâu khi chồng của bạn luôn gây chuyện và là bạn khổ tâm? Nếu bạn tới một nơi khác, chị chồng bạn và bạn vẫn có thể là những người bạn, vẫn có thể là nơi thân thiết cùng chia sẻ những đắng cay trong cuộc sống, bạn có nghĩ vậy không?
Chia sẻ của bạn về những biểu hiện, nhưng cách ứng xử của chồng bạn đối với bạn. Dường như anh ấy cũng có yêu, có thương, có ghen tị khi bạn thương chị như người thân thiết cận kề, và chị ấy cũng đối với bạn như vậy. Nhưng anh ấy thì sao, mãi mãi anh ấy không thể làm được điều đó bao nhiêu năm qua, từ khi quen biết cho tới hiện tại. Chưa khi nào anh ấy yêu thương được người khác một cách nồng cháy, ấm áp. Bởi trong con người anh ấy, tâm trí anh ấy đã ngự trị sự nguội lạnh từ lâu, từ khi còn thời niên thiếu. Không biết hoàn cảnh anh ấy như thế nào, ngoài việc tự ti,mặc cảm. Thì anh ấy có được ai đó quan tâm yêu thương không? ba mẹ anh ấy đối xử với anh ấy thế nào, cũng là một trong những yếu tố quy định tính cách, cách ứng xử của một cá nhân bạn à.
Đối với những người sinh trưởng trong gia đình cha mẹ không được hạnh phúc, cha hay có hành vi bạo lực, hoặc lạnh nhạt, hờ hững chẳng coi trọng tình cảm sẽ dẫn tới đứa trẻ đó lớn lên sẽ có khả năng hoặc là quá thiếu thốn tình cảm, hoặc là quá hờ hững với tình cảm. Thậm chí chúng có thể lặp lại hành vi giống cha mẹ một cách không chủ định. Chính chúng cũng không nhận ra là hành vi cư xử của mình càng lúc càng giống cha mẹ mình. Họ luôn hờ hững và lãnh đạm với tình cảm, ngược lại có những người lại bất chấp tìm cho bằng được thứ tình cảm đó cho dù phải trải qua đau khổ ra sao. Rất có thể chồng bạn cũng là một trong những người chịu tổn thương nhiều trong tình cảm.
Anh ấy dường như có sự thay đổi tính nết hẳn đi từ khi biết được chị gái mình có tình cảm với bạn và bạn cũng có thấu cảm cho chị ấy. Anh ấy bắt đầu trở nên cáu gắt, khó chịu, kiểm soát bạn nhiều hơn. Như trên tôi có chia sẻ, dường như anh ấy đã ghen tị bởi vì anh ấy chẳng bao giờ có thể làm được như vậy, anh ấy ý thức rất sâu sắc về cách ứng xử của mình với vợ con. Nhưng anh vẫn chẳng thể nào làm được điều đó, nhiều năm nay là như vậy.
Đối với chị chồng bạn, có lẽ bạn cũng là người thấu hiểu chị ấy hơn ai hết, chị ấy khổ tâm, chị ấy bất hạnh nhưng chị ấy có một trái tim khoan dung và yêu thương vô bờ. Chỉ cần người mình thương được vui hơn, hạnh phúc hơn chị ấy có thể chấp nhận làm tất cả mọi thứ. Chị ấy cứ âm thầm dõi theo bạn, hàng ngày giúp đỡ, chăm sóc, chia sẻ cùng bạn mà không đòi hỏi một điều gì, đó đã là một niềm vui, niềm hạnh phúc của chị ấy. Có thể nói nhờ có chị ấy đến bên bạn mà bạn đã cảm thấy được cuộc sống này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp, bạn đã vượt qua biết bao tủi hờn và khổ tâm.
Trước một tình huống như vậy, bạn hãy cân nhắc thật kỹ xem rằng con của bạn thực sự cần điều gì? Tiếp tục ở đó con nhận được những gì? Ra đi bạn có thể làm được gì cho con. Công việc của bạn đã đủ để trang trải cho hai mẹ con ở mức nào? Một đứa trẻ không chỉ cần vật chút mà chúng cần có một cuộc sống tinh thần khỏe mạnh. Đối với chị chồng bạn, dù bạn có đi đâu thì chị ấy cũng mãi mãi là người bạn thân thiết, người giúp đỡ, yêu thương đùm bọc bạn. Chị ấy vẫn luôn tồn tại trong trái tim, trí nhớ của bạn. Dựa trên những điều ấy để bạn có thể đưa ra một quyết định cuối cùng cho mình.
Khi nói đến chia ly thì dù đưa ra một quyết định nào cũng không thể tròn vẹn được, chắc chắn sẽ có thiệt hại mất mát. Nhưng sẽ có một quyết định mất mát ít hơn và cũng làm chúng ta an tâm hơn. Bạn sẽ là người cân nhắc và xem rằng hiện tại bạn cần thứ gì nhất, cuộc đời này thứ bạn theo đuổi là gì? Chỉ có bạn mới biết được tôi đang muốn gì nhất, từ bỏ hay tiếp tục chung sống tôi cảm thấy an tâm hay bất an, và tôi cảm thấy đau ở mức độ nào mà thôi. Chính vì thế tôi mong muốn sau lá thư này bạn sẽ có những quyết định của riêng bạn, cho chính bạn. Chúc bạn niềm vui và lạc quan.
Thân ái,
Bài viết liên quan: