Vì mẹ chồng tuổi dần nên hôn nhân của tôi thật khốn đốn
Mỗi khi em về chăm sóc chồng con, thì bà tỏ thái độ khó chịu, cáu gắt, chửi chó, đánh gà bà thường la khi em bắt bóng đèn điện sớm – quạt – tivi – bàn ủi đồ ( bà ghi lên vách sài điện tiết kiệm dùm cám ơn). Từ tháng 02/2017 đến nay tự dưng bà không nói chuyện cùng em, em thưa bà thì bà không trả lời, em cố hỏi thăm, em bắt chuyện hỏi viêc này việc kia, bà đều không chịu trả lời. Em mua quần áo tặng bà thì bà chê màu sáng chê bai đủ thứ, em mua đồ nấu cơm thì bà chê em nấu ăn không vừa miệng, tối em mặc đồ ngủ mỏng hoặc hở thì bà nhìn khinh bỉ, nhìn ghen tị. Em không biết mình phải ứng xử thế nào với mẹ chồng tuổi dần này? Các anh chị có thể giúp đỡ em.
- Dịch vụ tham vấn tâm lý trực tiếp tại Văn phòng
- Vì sao con dâu khó thân thiết với mẹ chồng?
- Mẹ chồng hắt hủi vì không sinh được con trai
Lời tâm sự
Chúng em quen và yêu nhau từ thời sinh viên. Chúng em vẫn quyết định tiến tới hôn nhân mặc dù không được sự đồng ý của mẹ anh, sau khi kết hôn thì em ở bên nhà mẹ đẻ và đi dạy học gần nhà, còn anh thì dạy học gần nhà anh ấy. Năm 2008 thì em có sinh con anh rất tiết kiệm, chăm lo cuộc sống sau này. Anh đưa tiền lương cho em, để em nuôi con, cũng dư ra đôi chút.
Lý do em không thể về sống chung với anh là mẹ chồng không chịu em, bà nói em tuổi thân, em sinh năm 1980, còn bà tuổi dần, bà không chịu cưới, bà nói con trai bà đặt bà, bắt bà ngồi, bà thì không chịu vậy, dâu là phải do bà chọn chứ, lúc ấy bà đang còn ở chung với anh cả. Tụi em định cưới xong, anh sẽ chuyển trường ra em ở, nên anh cho em về nhà em, anh là con út; mẹ chồng em chỉ có 2 con. Anh cả của chồng đòi ra riêng, nên năm 2010, anh cả của chồng ở riêng cạnh bên, chung khu vườn mẹ chồng, Lúc này chồng em bj bắt lại, chồng em không được chuyển ra nhà em.
Từ tháng 2014, con em vào học lớp 1, chồng đã đưa con về ở chung cùng chồng cùng mẹ chồng. Em buồn lắm nhưng em cũng cố gắng sắp xếp, 1 ngày ở bên chồng con, 1 ngày ở bên mẹ em, vì công việc của em, đôi khi thưa dần việc ở gần chồng gần con, 2 ngày ở nhà em, 1 lần về bên chồng con… thưa dần thưa dần. Bây giờ con em đang học lớp 4. Cứ chiều thứ 6 là 2 cha con đèo nhau về bên em, rồi sáng thứ 2 thì 2 cha con lại đèo nhau về, con đi học, chồng đi dạy, em thì chiều thứ 3 về bên chồng con, 12g trưa thứ 4 chạy về bên em dạy. Cứ thế cứ thế. Mà đã 4 năm nay trôi qua.
Em xin chuyển công tác về cùng trường chồng nhưng vẫn chưa được, Sở giáo dục vẫn chưa chuyển, em là con 1, em vẫn còn thăm hỏi cha mẹ em. Từ năm 2014 con em về ở cùng chồng cùng mẹ chồng, bà không hề thương con em, bà nói bà đã có 3 đứa cháu con anh cả rồi, bà không cần con em nữa, con em còn nhỏ, bà không chăm sóc, không tắm, không bới cơm cho con em ăn, những công việc ấy toàn bộ chồng em tự chăm sóc.
Chồng em rất có hiếu, mỗi tháng tiền lương đều đưa cho bà 3 triệu tiền cơm,( tiền điện tiền nước internet . Đám tiệc bà con lối xóm toàn bộ chồng em lo). Mẹ chồng em ở gần chợ nên mẹ chồng có mua bán trái cây, có chăn nuôi gà vịt, có vườn dừa, nên bà cũng có thêm thu nhập, mẹ chồng em khá lên rõ rệt, toàn bộ tiền dư bà lo, bà cho 3 đứa con anh cả ăn học, bà mua sắm các thứ cho con anh cả, anh cả đủ ăn thôi.
Mỗi khi em về chăm sóc chồng con, thì bà tỏ thái độ khó chịu, cáu gắt, chửi chó, đánh gà bà thường la khi em bắt bóng đèn điện sớm – quạt – tivi – bàn ủi đồ ( bà ghi lên vách sài điện tiết kiệm dùm cám ơn). Từ tháng 02/2017 đến nay tự dưng bà không nói chuyện cùng em, em thưa bà thì bà không trả lời, em cố hỏi thăm, em bắt chuyện hỏi viêc này việc kia, bà đều không chịu trả lời. Em mua quần áo tặng bà thì bà chê màu sáng chê đủ thứ, em mua đồ nấu cơm thì bà chê em nấu ăn không vừa miệng, tối em mặc đồ ngủ mỏng hoặc hở thì bà nhìn khinh bỉ, nhìn ghen tị (bà rất khoẻ, bà chưa hề bệnh ho cảm gì)
Về phía chồng em, thì từ năm 2014 đến nay chồng chỉ đưa tiền cho mẹ chồng, chồng lo mọi chi phí khác bên chồng, nên vợ chồng em không dư, mà cứ eo hẹp eo hẹp. Từ giữa năm 2017 đến nay chồng nghe lời mẹ chồng, đi tìm vợ khác, bà kiu chồng bỏ em, tìm đứa khác hợp tuổi bà, để về ở chung cùng bà. Chồng em đã nghe lời bà, mỗi tối đi cà phê, đi thể thao, đi nhậu, đi giao lưu bạn bè. Chồng ít nói chuyện cùng em, ít trao đổi ý kiến, ít chia sẽ mọi việc với em nhưng chuyện giường chiếu vẫn bình thường.
Em muốn đưa con về bên em sống, cho em tiện chăm sóc con, chồng không cho. Bây giờ em phải làm gì với bà mẹ chồng kì quái này đây, thưa các Bác giúp em. Những lúc em về bên chồng bên con, em gặp bà, em bị căng thẳng quá, đôi khi em muốn đưa tay ướt vào cho điện giật chết là xong. Hay đôi lúc chạy xe tới lui em lại muốn đâm đầu vô xe tải cho xong.
Chuyên gia tham vấn tâm lý:
Em thân mến, cảm ơn em đã tin tưởng và gửi lời tâm sự về chuyên mục Tư vấn tâm lý, tình yêu, hôn nhân gia đình của Tư vấn An Nam.
Lắng nghe tâm sự của em, dường như em đã phải trải qua sự ấm ức, bế tắc về đời sống hôn nhân của mình, khi chẳng may mắn làm dâu một người mẹ chồng trái tính trái nết. Điều đáng buồn hơn hết là em càng lúc càng cảm thấy không an toàn khi chồng em ngày một có sự xa cách với em hơn, khi anh chẳng thể hiện rõ một quan điểm để bảo vệ em hay bảo vệ những tình cảm dành cho em. Có lẽ bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh của em cũng sẽ có những cảm xúc giống em ở hiện tại. Chúng ta sẽ cùng trao đổi về những băn khoăn trong lòng em, mong rằng những chia sẻ của chúng tôi có thể phần nào giúp em có hướng quyết định phù hợp cho vấn đề của mình.
Em thân mến! chuyện mẹ chồng nàng dâu xưa nay vẫn luôn là một vấn đề gây nhiều tranh cãi, khúc mắc giữa đôi bên, hơn nữa mẹ chồng của em lại có một quan điểm sâu sắc về chuyện hợp tan xung khắc về tuổi tác có lẽ vì vậy mà càng khắc sâu thêm những khó chịu trong lòng bà về em. Có điều này em đã bao giờ chia sẻ thẳng thắn xem ý kiến của chồng em như thế nào về chuyện hôn nhân của hai vợ chồng em chưa? Chẳng hạn như về chung một mối như thế nào, hay anh ấy sẽ ứng xử tiếp theo như thế nào nếu mẹ chồng có ý muốn anh ấy cưới vợ mới. Bởi vì trong thư chia sẻ của em có nói rằng chồng em đồng ý nghe theo ý kiến của mẹ, em đã xác định chắc chắn lại bằng lời nói thông qua việc trao đổi với chồng chưa? Nếu như anh ấy đồng ý kiếm một người vợ mới thì em làm gì để tiếp tục giữ cuộc hôn nhân này, điều đó thật khó nếu không có sự đồng lòng của em và chồng.
Em có từng nghĩ nếu như sở giáo dục mãi không chấp nhận cho em chuyển về gần để tiện chăm sóc chồng con thì em nghĩ mình sẽ làm thế nào để tạo ra sự gần gũi giữa em và chồng? Không thể phủ nhận mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu chiếm một vị trí rất quan trọng trong đời sống hôn nhân, nhưng người chung sống với em cả cuộc đời này là người chồng của em, anh ấy mới là điểm mấu chốt quan trọng giúp hoá giải mọi vấn đề khó khăn. Cha mẹ thì tất nhiên chúng ta luôn hướng sự quan tâm chăm sóc, nuôi dưỡng nhưng chúng ta đâu thể lập gia đình rồi mà mỗi người một nơi giống như một cuộc sống độc thân, em nghĩ như thế về điều này?
Với cá nhân em em cảm nhận như thế nào về một cuộc sống gia đình vợ nơi, chồng ngả? Em nghĩ rằng những khó khăn trong chuyện tình cảm đôi bên khi sống xa cách nhau bao gồm những điều gì? Thực sự đúng là em đã trải qua rất nhiều khó khăn, tận khổ cam lai với người mẹ chồng không mấy ưa gì mình, nhưng với một người gần 60 năm cuộc đời họ có một tư tưởng, quan điểm sống như vậy rồi, em nghĩ rằng em sẽ làm điều gì để thay đổi họ? Điều đó thật khó khăn đúng không em? Người ta vẫn nói trời chẳng chịu đất thì đất chịu trời, điều quan trọng là chồng em nghĩ gì và quyết định ra sao em à.
Nói đi cũng phải nói lại, người ta vẫn nói rằng “thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn” nếu chúng ta cứ chờ đợi đối phương của mình phải chủ động trước hoặc hành động trước thì không biết đến bao giờ hôn nhân mới trở về trạng thái bình yên đúng không em? Em có thể dành thời gian để cân nhắc kỹ lưỡng về điều này, và cùng bàn bạc lại với anh ấy một cách nghiêm túc về chuyện quy tụ về một mối.
Điều em hỏi rằng phải ứng xử ra sao với mẹ chồng của em, thực tế điều này tôi đã chia sẻ ở phía trên, tôi muốn nhấn mạnh với em thêm rằng chúng ta sẽ chẳng thể nào thay đổi được một người mà họ đã có tư tưởng đã ăn sâu vào trong máu rồi. Nếu không thể chúng ta cũng hay buông đi mà sống, đừng quá để tâm tới họ, chỉ là chúng ta vẫn thể hiện một thái độ tôn trọng rằng dù sao họ cũng là người thân sinh ra chồng em. Khi sự cố gắng của mình đã hết sức nhưng họ không còn thừa nhận thì điều gì lại khiến chúng ta cứ phải cố gắng để làm cho bản thân mình bị tổn thương, đau khổ. Bởi họ đâu còn quan tâm em tốt hay xấu, họ cũng chẳng quan âm em đang cố gắng làm gì cho họ, bởi trong mắt họ chỉ có một đáp án duy nhất là không ưa em thì mọi thứ em làm đều không vừa mắt với họ. 10 năm qua em đã cố gắng rồi, có lẽ ai cũng sẽ công nhận những điều em đã làm rồi, nhưng chúng ta cũng không đủ sức khoẻ tinh thần để đi làm một điều mà họ mãi chẳng còn cần tới.
Cuộc sống này là của em, em đáng được hưởng hạnh phúc, đừng dại dột mà chê bai những ngày tháng chúng ta được ở trên thế gian này, bởi trên đời này còn rất nhiều người cần em, rất nhiều người yêu thương em và mong em hạnh phúc, vậy tại sao chúng ta lại phải vì một người không yêu thươn ta mà làm cho cuộc sống của ta trở nên khổ sở. Hãy chia sẻ với chúng tôi về những cảm nhận của em, cũng như những thay đổi trong đời sống của em. Chúc em sẽ tìm kiếm được sự cân bằng trong cuộc sống.
Thân ái,
Bài viết liên quan: