Tình và hiếu
Tôi và anh yêu nhau được ba năm, chúng tôi cũng quyết tâm đến bên nhau, mọi thứ chỉ còn chờ một đám cưới nữa là cả hai sẽ về chung một nhà. Nhưng chuyện thật trớ trêu thay, vừa hay bên nhà anh ấy đồng ý cho hai đứa cưới, tôi và anh vui mừng lắm hí hửng chờ ngày mai đi chụp ảnh cưới. Bên tình bên hiếu tôi phải làm sao?
- Dịch vụ tham vấn tâm lý trực tiếp tại Văn phòng
- Bên hiếu bên tình tôi phải lựa chọn như thế nào?
- Phải làm gì khi gia đình phản đối tình yêu
Lời tâm sự
Tôi và anh yêu nhau được ba năm, chúng tôi cũng quyết tâm đến bên nhau, mọi thứ chỉ còn chờ một đám cưới nữa là cả hai sẽ về chung một nhà. Nhưng chuyện thật trớ trêu thay, vừa hay bên nhà anh ấy đồng ý cho hai đứa cưới, tôi và anh vui mừng lắm hí hửng chờ ngày mai đi chụp ảnh cưới.
Một cuộc điện thoại của bố mẹ tôi gọi con về để bàn chuyện cưới của hai đứa nhưng sự thực lại không phải vậy, khi tôi về thì bố mẹ bắt tôi đi bỏ cái thai bốn tháng tuổi của anh đi. Anh không được hay biết gì, vì bố mẹ tôi bắt buộc, tôi đau quặn ruột gan, muốn đi theo đứa con tội nghiệp của cho đành. Ngày hôm nay bố mẹ tôi bắt tôi ở nhà, không được phép liên lạc gì cho anh, bố mẹ tôi sẽ từ mặt tôi nếu như tôi còn cố tình liên lạc, tìm kiếm anh.
HOTLINE tư vấn Tâm lý – Tình yêu – Hôn nhân gia đình trực tuyến 24/7: 0904030189
Bởi chúng tôi đến với nhau kẻ nam người bắc, anh thì ở tận Quảng Bình xa xôi, còn tôi là người con Thái Bình, bố mẹ tôi quyết liệt cấm đoán cũng vì lẽ ấy. Yêu nhau ba năm, là quãng thời gian tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, giờ đây anh biết được sự thật đau lòng là con chúng tôi không còn, nhưng anh không dám trách móc gì bố mẹ tôi, vẫn lo lắng, quan tâm cho tôi. Anh muốn tôi đi cùng anh tới một nơi khác, nhưng tôi không thể nào đi được, lòng tôi xót xa vô cùng một bên là chữ hiếu – người đã sinh thành, dưỡng dục tôi bấy lâu nay tôi không thể nào gạt qua một bên để mà bước đi được. Một bên là chữ tình – người luôn kề vai sát cánh bên tôi, chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong chuỗi ngày sống tại thành phố không phải là một điều dễ dàng chút nào.
Mặc dù tôi rất yêu anh, tình cảm của tôi dành cho anh ngập tràn trong giây phút này, nhưng thực lòng mà nói tôi thấy mệt mỏi lắm, càng yêu bao nhiêu tôi càng đau bấy nhiêu, giống như một nỗi đau xé lòng, biết làm sao đây để bố mẹ tôi có thể đồng ý cho chúng tôi đến bên nhau. Đó là một điều không tưởng đối với sự quyết liệt của bố mẹ tôi vào lúc này. Thậm chí anh đã quỳ gối xuống cầu xin, nhưng bố mẹ tôi vẫn không một chút nào mủi lòng.
Có lẽ tình chúng tôi đến đành chia phôi, chẳng thể nào mà đi chung con đường được, nghĩ lại ngày cuối cùng anh đưa tôi ra bến xe, hai đứa dắt nhau một đoạn, vẫn vui cười hy vọng đến ngày chung đôi. Bởi cũng phải trải qua biết bao khó khăn mới có thể nhận được lời đồng ý từ gia đình anh, bất ngờ hơn thấy bố mẹ tôi cũng đồng ý, vui mừng quá hai đứa mắt rung rung lệ vì hạnh phúc, vậy mà giờ đây lại thành thế này.
Bài viết liên quan: