0904030189

Mẹ của con

Con vẫn hay nghịch đếm những sợi tóc bạc màu ấy, rồi đòi mẹ tiền mua kem. Nhưng mẹ ơi! sao con thấy xót xa, khi nhìn dấu thời gian đang in hằn lên mái tóc mẹ! Những lúc ngồi bên mẹ như thế, mẹ lại kể chuyện con ngày xưa, dường như với mẹ hai mươi lăm năm qua của con như một bầu trời sao mà mẹ kể hoài không hết. Mẹ thường nói mẹ rất sợ già, già rồi sẽ không nuôi con được. Và những lúc như thế, mẹ lại giục con lấy chồng.



Con còn nhớ…

Khi nghe bố con kể lại, lúc con được ba tháng tuổi, con bị lên sởi. Lúc ấy mẹ của con đã ôm con đi bộ mười cây số để xuống bệnh viện. Con ngây thơ hỏi mẹ, sao mẹ lại phải ôm con đi xa thế? Mẹ bảo con rằng: “Vì mẹ muốn mỗi ngày đều nhìn thấy con.”

Năm con sáu tuổi, vào mẫu giáo, mẹ không đưa con đi. Con khóc đòi mẹ, mẹ chạy theo đưa cho con một gói lạc rang nhỏ. Con hỏi mẹ, sao mẹ không đưa con đi? Mẹ bảo con rằng: “Mẹ muốn con nhớ đường đến trường”.

Mẹ đặt tên cho con đi học, con không thích cái tên này nên bỏ học ở nhà. Mẹ đến bên con, chỉ nhẹ nói : “Đó là tấm lòng của mẹ dành cho con”. Con không hề hiểu được tấm lòng ấy của mẹ. Sau này lớn lên, nghe bố nói, cái tên con mang tâm sự cuộc đời của mẹ. Con chợt đau lòng. Mẹ ơi! Con bây giờ trân trọng cái tên của mình hơn bao giờ hết, bởi con biết đó chính là tấm lòng của mẹ dành cho con. Con cũng thấy được con cần phải trân trọng cả tâm sự cuộc đời của mẹ.

Lên mười tuổi, con trốn mẹ tắm ao. Lúc chới với giữa dòng nước sâu con vẫn nghe thấy tiếng mẹ vừa khóc vừa gọi con lạc cả giọng. Qua ba ngày sau, mẹ vót một chiếc roi tre rồi cài lên mái nhà. Trưa hôm ấy mẹ trói con vào cột và bắt đầu đánh, vừa đánh vừa khóc. Con đến bây giờ vẫn chưa hiểu vì sao lúc ấy mẹ lại khóc, con cũng chưa từng hỏi mẹ của con vì sao. Nhưng con biết từ hôm ấy, con sợ nước đến tận bây giờ. Đó cũng là lần duy nhất mẹ đánh con đau thế.

 

HOT-LINE tư vấn Tâm lý – Tình yêu – Hôn nhân gia đình trực tuyến: 24/7: 0904030189

Cuối mỗi năm học, con lại thấy mẹ cầm mấy tờ giấy khen của chị em con vuốt phẳng phiu, rồi bảo bố con tìm cho mấy cái đinh nhỏ. Ngày hôm sau con đã thấy chúng ngay ngắn trên tường. Con cười váng lên, con nói những cái ấy chỉ là hình thức, chẳng để làm gì, mẹ của con quay lại và bảo: “Con không nên cười vào nỗ lực của chính mình”. Sau này con mới hiểu, nỗ lực chính là thứ đáng quý nhất của con người.

Năm thứ hai đại học, bố con đâm ra rượu chè, mẹ một mình nuôi ba chị em con ăn học. Con nhớ có một lần mẹ ốm nặng, con dưới trường về thăm một ngày rồi lại đi bởi có hẹn với bạn con đi chơi xa. Mẹ nói con hãy ở nhà đến sáng mai, con vùng vằng bảo mẹ không biết con dưới trường rất nhiều việc bận. Mẹ con chẳng nói gì, lúc con đi ra đến cổng, mẹ chạy theo ra gọi với con rồi đưa cho con tám mươi nghìn đồng và bảo: “Con mua cái gì mà ăn, mẹ thấy con gầy”. Mẹ ơi! Con hận mình sao lúc ấy con không nhìn thấy là mẹ cũng đang gầy hả mẹ?

Con hai mươi hai tuổi, lần đầu tiên nếm trải cảm giác thất tình. Con gọi điện thoại về cho mẹ và khóc như mưa. Đây là lần thứ hai con thấy mẹ hoảng hốt như thế kể từ sau khi con suýt chết đuối. Buổi chiều hôm ấy, con thấy mẹ đưa em gái con xuống rồi về. Con thấy trong ánh mắt mẹ nhìn con có sự xót xa. Sau này nghe em gái con bảo: “Mẹ sợ chị nghĩ quẩn, nên đưa em xuống trông”. Con chỉ biết nhìn nó rồi cười. Mẹ ơi mẹ biết không, con đã chẳng còn đau lòng vì người dưng và con sẽ chẳng vì ai mà nghĩ quẩn, bởi mẹ của con luôn muốn nhìn thấy con mỗi ngày.

Ra trường đi làm, con ít về nhà hơn hẳn bởi công việc bộn bề. Mẹ của con lại gọi điện thoại cho con luôn. Mẹ dặn con ăn uống, dặn con nghỉ ngơi, dặn cả con làm đẹp… Nhưng lạ thay mẹ lại chẳng dặn con về thăm nhà. Con thắc mắc hỏi mẹ tại sao, mẹ cũng lại chỉ cười: “ Rồi sẽ có lúc nhà này không phải là nơi của con, mẹ đang dần dần để quen với điều đó”. Con chợt đau lòng. Mẹ của con, con sẽ chẳng đi đâu xa mẹ.

Bây giờ, mỗi khi con về nhà, mẹ của con lại nhờ con nhổ tóc trắng. Con vẫn hay nghịch đếm những sợi tóc bạc màu ấy, rồi đòi mẹ tiền mua kem. Nhưng mẹ ơi! sao con thấy xót xa, khi nhìn dấu thời gian đang in hằn lên mái tóc mẹ! Những lúc ngồi bên mẹ như thế, mẹ lại kể chuyện con ngày xưa, dường như với mẹ hai mươi lăm năm qua của con như một bầu trời sao mà mẹ kể hoài không hết. Mẹ thường nói mẹ rất sợ già, già rồi sẽ không nuôi con được. Và những lúc như thế, mẹ lại giục con lấy chồng. Mẹ của con, lúc nào con cũng cần mẹ nuôi con, con lại càng không muốn xa mẹ, để coi nhà không phải nơi của con.Dù con ba tuổi, năm tuổi hay năm mươi tuổi, con vẫn là con gái bé bỏng của mẹ, con vẫn là đứa con gái không thấy mẹ là khóc là giãy, là kêu la đòi mẹ, con vẫn sẽ nhổ tóc sâu và bóp chân cho mẹ, con vẫn sẽ ở nhà chúng ta, con sẽ dìu mẹ, giống như ngày xưa mẹ đã dắt con đi. Nhưng mẹ ơi! Mẹ phải hứa là sẽ luôn ở bên con, được không mẹ của con? 

Gửi mẹ thân yêu của con, con yêu mẹ!

Lệ Phùng

Bài viết liên quan:

Cập nhật : 17-11-2022 bởi nguyen Ha

Cùng chuyên mục


CÓ THỂ BẠN CHƯA XEM

Gửi bình luận

CÔNG TY TƯ VẤN AN NAM - CHÌA KHÓA MỞ CỬA NGÔI NHÀ HẠNH PHÚC CỦA BẠN

Số điện thoại: 0904030189

Email: tuvanannam@gmail.com