0904030189

Có nên níu kéo khi người yêu đột ngột im lặng?

Người ấy im lặng

Người yêu đột ngột im lặng có nên níu kéo không? Anh thì trong buổi café đầu cứ hay nhắc lại câu: “Em đẹp, và biết cách ăn nói, chồng tương lai của em chắc đặc biệt lắm, Anh rất muốn biết người đó thế nào”. Vốn dĩ không cảm giác, không ấn tượng gì về anh, nghe xong câu đó em cũng không thấy tốt hơn chút nào. Em chỉ có cảm giác chàng trai này có gì đó hơi không tự tin về bản thân thì phải.



Lời tâm sự

Em năm nay 27 tuổi. Ngay từ khi là sinh viên năm nhất em đã rất hay theo dõi, và thích đọc các trang báo có mục viết về tình cảm, tình yêu, tâm lý, giao tiếp xã hội.. nhưng đây là lần đầu tiên em đóng vai trò người viết. Hôm nay em viết là vì cần sự tư vấn của chuyên gia, cũng như các bạn đọc gần xa về chuyện tình cảm của mình.Trước hết, em xin giới thiệu sơ lược về bản thân: Em hiện tại đang là nhân viên nhà nước ở một thành phố của tỉnh (miền nam). Trước đây, em từng học đại học và cũng đi làm ở các công ty thương mại ở Sài Gòn, công việc rất năng động và có một ít bon chen thích hợp cho thời tuổi trẻ lúc mới ra trường. Nhưng hơn 2 năm trước nhà em có việc đột xuất nên phải quay về. Qua sự việc đó em bắt đầu thấy mình muốn về quê nhà gần bố mẹ, và cũng muốn công việc ổn định nên đã quyết định ở lại luôn và không di chuyển nữa, không muốn phải xa bố mẹ thêm một lần nào nữa. Về ngoại hình: em được mọi người hay khen cân đối, ưa nhìn và thu hút. Về tính cách: mọi người hay nói em tâm lý, biết quan tâm người khác. Nhưng đôi khi cũng có nhận xét là cô nàng cá tính và có chút kiêu kì.        

Nói về chuyện tình cảm, trước đây em cũng trải qua vài mối tình: ngắn nhất cũng hơn 1 năm, dài nhất thì 3 năm. Em thuộc tuýp khó quen, khó bắt đầu nhưng khi quen nhau rồi thì muốn gắn bó lâu dài, em luôn xác định chuyện tình cảm là nghiêm túc. Và bây giờ em xin nói về người đàn ông mà mình đang trăn trở, là nguyên nhân tạo nên bài viết này (mặc dù em biết có lẽ suốt cả đời này anh sẽ không đọc được bài viết này, vì anh không đọc thể loại này, vì chúng ta khác nhau mà, mà nếu rủi ro anh thấy bài viết này chắc em cũng xấu hổ lắm!). Em và anh tình cờ quen biết nhau đã gần 1 năm. Khi mới biết nhau chúng em đi café được 1 buổi, khi về thì anh cũng có nhắn tin quan tâm em ngay trong buổi tối café hôm đó. Về em thì thú thật lúc đó không cảm giác, cũng không ấn tượng gì về anh. Các mối tình trước em toàn phải có ấn tượng nhiều mới tiến tới quen nhau được, em  không thuộc tuýp mưa dầm thấm lâu.


HOTLINE tư vấn Tâm lý – Tình yêu – Hôn nhân gia đình trực tuyến 24/7: 0904030189

Anh thì trong buổi café đầu cứ hay nhắc lại câu: “Em đẹp, và biết cách ăn nói, chồng tương lai của em chắc đặc biệt lắm. Anh rất muốn biết người đó thế nào”. Vốn dĩ không cảm giác, không ấn tượng gì về anh, nghe xong câu đó em cũng không thấy tốt hơn chút nào. Em chỉ có cảm giác chàng trai này có gì đó hơi không tự tin về bản thân thì phải. Tiếp tục, sau đó trong khoảng thời gian nửa năm chỉ là đôi ba dòng nhắn tin hỏi thăm sức khỏe, không hề gặp mặt nhau. Nhưng cả 2 đều rất tôn trọng nhau, có quan tâm nhau như bạn bè. Hơn nửa năm trôi qua với vài lần hỏi thăm, đôi ba dòng tin nhắn thì gần đây anh chủ động nhắn nhiều hơn rất nhiều.

Có 1 lần anh hỏi em nghĩ về anh thế nào, em trả lời: Anh là người rất đáng để quý mến. Một người biết quan tâm gia đình (ba mẹ anh), chăm chỉ công việc, biết lo tương lai. Thử hỏi ai mà không quý? Thật tâm em đã nghĩ vậy! Mọi chuyện tiến triển hơn có lẽ từ khi có cái chuyện anh nói sắp tới anh bạn thân của anh mời đám cưới ở tỉnh lân cận. Đám cưới anh bạn thân chưa tới nhưng có người bạn nói và cư xử với anh kiểu không được tôn trọng (chuyện dài dòng em nói ngắn gọn vậy thôi), em nghe anh kể cụ thể cũng thấy không chấp nhận được nên đã đưa ra đề nghị sẽ giả làm bạn gái anh, đi dự đám cưới cùng anh cho cái người đối xử với anh như vậy sẽ biết mặt. Anh nghe vui và nói lúc đó anh dẫn em đi và giới thiệu với bạn bè anh em là vợ sắp cưới của anh nhé, có được không? Em nghe cũng giật mình vì bạn gái và vợ sắp cưới cái cấp độ nó khác nhau hơi bị xa, em nói nói vậy hơi kì lỡ sau này mọi người chờ hoài không thấy cưới rồi biết sao. Anh trả lời tỉnh bơ: sau này anh cưới, anh muốn mời em đến dự, đến với vai trò là cô dâu của anh nha. Em cũng biết nói trời vì bất ngờ rồi cười trừ cho qua chuyện, không dám đào sâu thêm. Kể từ ngày nói chuyện hôm đó thì anh ngày nào cũng nhắn tin mỗi tối cho em.

Trước đây anh đã vài lần anh đòi dắt em về quê anh chơi, về nhà ba mẹ anh. Em nghe là đồng ý liền vì em rất thích du lịch, cũng như rất thích thăm thú nhiều nơi, em nghĩ đơn thuần là bạn bè thì có gì đâu. Lúc mới biết nhau thì anh cũng đã nhiều lần có nói ba mẹ anh ở dưới quê là nông dân trồng cây ăn quả, chứ nhà không có gì. Em cũng trả lời: người nông dân tính tình thật thà, chất phác em sẽ rất vui khi được quen biết hai bác. Nói chung, trước đó vì công việc nên cả hai chưa sắp xếp cùng nhau về thăm quê được, chứ em thì đã có ý định chắc chắn đi. Chúng em vẫn nhắn tin như thường lệ, nhưng có hôm anh say quá, anh nhắn tin, anh nói có việc phải nói ra sự thật thì tương lai mới tốt đẹp được: anh nói anh nói dối ba mẹ anh dưới quê thật chất đều là công nhân viên chức nhà nước, làm ngân hàng, nhà dưới quê cũng có tiếng, đúng là có trồng cây ăn quả nhưng là gia đình thuê người chăm sóc, chứ không phải ba mẹ anh làm. Nói chung là nhà thuộc dạng có điều kiện xe hơi, nhà lầu…đúng như cái mô tuýp mà con người thuộc xã hội này đang mơ ước và phấn đấu; chứ không phải nghèo khổ như lúc ban đầu anh kể.

Anh cũng nói là anh muốn mối quan hệ của anh và em tiến xa hơn. Hỏi em có bỏ qua cho anh chuyện nói dối được không? Em trả lời: “ hơi sock nhẹ, vì anh làm như vậy để làm gì, ngay từ lúc bắt đầu biết nhau em đã nói em cũng trọng vật chất nhưng thứ em mong mỏi tìm được trong tình yêu là “cảm giác”, là “chân thành”. Vì suy cho cùng nhà em cũng thuộc diện bình dân, nhưng bố mẹ và con cái luôn đầy ắp tiếng cười. Tiền thì đương nhiên phải cần rồi, không tiền sao mà sống. Nhưng cũng có dư chút để thủ phòng ngừa khi hữu sự, chứ  không cần phải quá nhiều làm chi. Em thích một cuộc sống cân bằng, có sự tận hưởng, quan tâm nhau nhiều giữa các thành viên trong gia đình cũng giống như gia đình lớn bố mẹ của em hiện tại. Em tự hào về gia đình mình! Nên anh không cần đặt nặng quá nhiều việc”.

Xin nói với chuyên gia là qua sự việc này em thấy anh cũng có tính hơi đa nghi nữa, nhưng anh thì lại hay nói với em là anh rất tin tưởng ở em. Anh chỉ nói vậy thôi, chứ tin tưởng cái gì thì em cũng không biết. Tiếp tục mối quan hệ là nhắn tin nhau hàng ngày, cuối tuần thì gặp café. Tối nào anh đi đâu, ở đâu, làm gì, anh đều nhắn tin em biết, lúc thì gửi ảnh, lúc gửi tọa độ vị trí…mặc dù em chưa bao giờ có bất cứ yêu cầu gì. Em bắt đầu thấy quen với điều đó và tin tưởng ở anh.

Bên cạnh đó, em rất mến cái tài của anh, chính xác là bị cái tài đó thu hút. Anh ngoài đi làm nhà nước, còn quan hệ rộng rãi bên ngoài giao thiệp làm nghề tay trái, rồi anh lại có kinh doanh riêng tại nhà nữa. Nói chung, từ lúc bắt đầu em hơi đắn đo vì anh khác nhiều so với “anh trong tưởng tượng của em”, em sợ sau này anh không có nhiều thời gian bên gia đình nhỏ. Em cũng đem suy nghĩ này nói với anh, anh nói sau này có gia đình sẽ sắp xếp lại, dành thời gian cho gia đình chứ, nghe thì nghe vậy thôi chứ sao có thể. Thay vì tiếp tục suy nghĩ nỗi băn khoăn đó, thì từ lúc nào không biết, em không nghĩ nữa mà càng ngày em lại quan tâm, lo lắng cho anh hơn mỗi khi anh có việc giao tiếp, rồi uống say xỉn mà về nhà thì lại có một mình.

Còn vấn đề về quê anh thì em cũng gác lại, anh hay đòi dắt em về nhưng em nói em cần thời gian, không thể gấp gáp được. Trước đây em nghĩ  là bạn bè bình thường nên đồng ý cái rụp. Còn giờ mối quan hệ đã khác em cần suy nghĩ. Rồi bất chợt một ngày anh đến nhà em (nhà em bố mẹ cũng có buôn bán cafe nhỏ trước nhà, nên là khách thì ai vào cũng được), rồi anh điện thoại kêu em ra, em hoàn toàn bất ngờ. Vì em nghĩ thêm một thời gian nữa quan hệ chắc chắn có lẽ mới dám dẫn anh lại chơi. Em hỏi anh nói cũng không biết tại sao muốn đến nhà em luôn, đến rồi thì thấy run quá. Mọi chuyện chỉ uống nước rồi chào bố mẹ em thôi. Không biết tại sao chứ từ ngày hôm đó là em đã bị “say nắng” anh, biết là mình có thích anh rồi. Tiếp tục nhắn tin, điện thoại nhau, anh nói anh vui lắm vì giờ mới cảm giác em gần anh, lúc mới quen thấy xa nhau quá, một thời gian dài anh chỉ dám nhìn số điện thoại em mà không dám gọi, anh đã không tự tin trước em. Em biết được đã thấy rất cảm động.

Cứ ngỡ cuộc tình này nó sẽ vẫn đẹp như vậy, nhưng ai ngờ..Anh bất chợt chặn facebook với em (mặc dù tụi em trước giờ chưa từng đăng bất kì hay bình luận, liên lạc gì nhau trên face hết, nhiều nhất là like 1 2 trạng thái thôi, trước giờ tụi em chỉ nhắn sms và zalo thôi). Em nhắn tin như mọi khi, anh trả lời cụt ngủn. Em thử lần thứ 2 thì vẫn vậy. Em quyết định không nói nữa, và anh cũng im lặng. Mặc dù trước đó 2, 3 ngày anh vẫn bình thường, vẫn quan tâm, lo lắng em và nói anh vui vì mối quan hệ giữa anh và em tiến triển tốt. Em thực sự không hiểu vấn đề gì xảy ra. 1h sáng sinh nhật anh, em đã gửi qua zalo cái clip có hình của anh và hình em lồng vào nhau, 1 clip nhạc về sinh nhật (clip này em đã chuẩn bị gần 1 tuần, đã chuẩn bị trước khi xảy ra chuyện, phải nói là em cũng rất đắn đo khi gửi cái clip này). Và kèm theo những dòng cuối em nhắn cho anh: “Tin tưởng và tổn thương là cảm xúc của em lúc này. Anh thấy giữa chúng ta có vấn đề, sao không nói em biết mà lại chọn cách im lặng…em không đáng tin đến vậy sao? Em đã từng và bây giờ cũng như vậy…Chúc anh hạnh phúc!Hạnh phúc thay phần em luôn nhé anh. Tạm biệt anh!” . Sau đó, 2 ngày, em nhận lại được tin nhắn từ anh, duy nhất chỉ một câu: “ Anh muốn dừng lại rồi nhìn sự việc xảy ra thôi em.”

Một cuộc tình khá lãng mạn và có cái kết đến lãng xẹt như vậy thưa chuyên gia.  Chuyện của em xảy ra cũng gần 1 tháng rồi, kể từ ngày kết thúc. Không ai nói gì nhau nữa. Sau khi anh nói vậy em đã cố gắng chờ tin đúng 1 tuần lễ, vẫn không hồi âm, kể cả ngày sinh nhật em cũng không một lời chúc mừng và em đã xóa cả kết bạn zalo, tất cả…Cảm giác của em: sock, buồn nữa, hơi chút khó chịu, tổn thương, cảm giác mình không được tôn trọng, bị xúc phạm cái tôi cá nhân. Đến cả lý do cũng không được biết là một điều rất tồi tệ. Bề ngoài em tỏ ra không có gì nhưng lúc sự việc mới xảy ra em đã phải xin nghỉ nửa ngày làm việc để cân bằng lại cảm xúc của mình. Lúc đầu em cũng nghĩ có lẽ em chỉ hơi thích, hơi có tình cảm với người ta nên chắc sẽ quên mau thôi. Nhưng gần 1 tháng là khoảng thời gian đủ để em bình tâm lại, xác nhận, em biết em thật sự thương người ta rồi.

Chuyên gia và bạn đọc cho em biết, giờ em nên làm gì? Quên luôn thì đôi lúc còn bực cái lý do. Níu kéo? Đương nhiên là em muốn nhưng những lời cuối em nhắn với anh chưa đủ thảm hay sao, giờ mở lời trước cũng không còn mặt mũi nữa, sợ đã mất người ta mà lòng tự trọng duy nhất còn lại cũng mất luôn thì sao? Lý trí thì luôn kêu mình hãy gạt bỏ qua hết, cho tâm được an nhiên. Nhưng cảm xúc, linh tính thì lại ngỡ đây là tình yêu của đời mình (vì từ lúc biết đến quen em thấy anh đối xử rất tốt, em không thể tin được là mình lại nhìn nhầm người). Có nên thử níu kéo một lần hay không; và nếu níu kéo thì em nói gì (vì những mối tình trước em toàn cho đi luôn, cũng không kinh nghiệm khoản này, mong mọi người giúp luôn)?. Bản thân em đang cảm thấy mâu thuẫn, bối rối lắm, viết xong mới biết quá dài như vậy, mong chuyên gia và bạn đọc thông cảm.

Bài viết liên quan:

Cập nhật : 18-11-2022 bởi nguyen Ha

Bài liên quan


CÓ THỂ BẠN CHƯA XEM

Gửi bình luận

CÔNG TY TƯ VẤN AN NAM - CHÌA KHÓA MỞ CỬA NGÔI NHÀ HẠNH PHÚC CỦA BẠN

Số điện thoại: 0904030189

Email: tuvanannam@gmail.com